Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Radio Hạnh Phúc

BÀI DỰ THI 257: RADIO HẠNH PHÚC

Họ và tên: Mai Mai

/… nếu gặp một người đủ xứng đáng, bạn đủ sự tin tưởng, thì hãy cho người ta một cơ hội bước vào cuộc sống của bạn, yêu thương và trân trọng bạn./

---

Tôi mở cánh cửa phòng, đặt túi sách lên mặt bàn. Một tay cầm cốc cafe uống vội, tay kia lục lục trong túi quyển kịch bản.

9:00 tối, cũng như mọi ngày, tôi đến phòng phát thanh để thu Radio cho chuyên mục tuần này. “Xin chào tất cả các bạn thính giả nghe đài.” -  Câu nói quen thuộc vang lên.

"Ngày hôm nay mình sẽ kể cho các bạn một câu chuyện về cô bạn thân nhất của mình. Mình gọi câu chuyện này là “hành trình tìm lại ánh sáng”. Cô bạn của mình, là người con gái xinh đẹp nhất, tốt bụng nhất, mạnh mẽ nhất mà mình từng gặp. Cô ấy có nụ cười tươi hệt như nắng đầu hạ, trong trẻo mà dịu dàng. Cô rất yêu động vật, mấy con mèo đang ở với cô ấy, đứa thì gãy chân, đứa lại không thể nghe được. Tất cả đều được cô đón về trong tình trạng vật vờ ở một khu phố nào đó. Không có tình cảm nào có thể so sánh với tình cảm của cô dành cho bọn nó. Các con của cô thật đẹp, đẹp theo những cách riêng.

Người con gái tràn đầy yêu thương với mọi thứ xung quanh tôi vừa nhắc đến, đã có một tuổi thơ đầy mất mát. Năm 5 tuổi, người cha yêu quý nhất của cô, rời khỏi thế gian này mà chưa kịp nói lời tạm biệt. Năm 7 tuổi, cô trở thành nạn nhân của xâm hại tình dục. Cô bị kì thị, xa lánh, rồi đôi lần lặng đi khi nghe được vài câu nói "không được chơi với nó”  “nó từng bị xâm hại đấy”. Những lúc như vậy, cô chỉ biết chạy về nhà, ôm mẹ khóc. Trong kí ức tuổi thơ, những ngày vui chơi nô đùa của một đứa trẻ, được thay thế bằng những ngày hai mẹ con vất vả, đưa đơn kiện đến từng cơ quan chính quyền, rồi cũng chỉ nhận lại được những cái lắc đầu vô vọng. 

Có mấy lần cô trốn mẹ không đến lớp, những ánh nhìn đó, khiến cho một đứa trẻ 7 tuổi sợ hãi, dằn vặt, làm nỗi đau trong cơ thể nó cứ đua nhau ùa về. Cô bé ấy sợ ngủ lắm “ mỗi lần nhắm mắt, mấy người xấu ấy cứ đến ý mẹ à “, “mẹ ơi con đau” “giá mà có ba ở đây để con mách ba người ta làm con đau”  “mẹ ơi sao lúc ý không ai đến cứu con hả mẹ ?” những câu nói ngây ngô cứa thẳng vào tâm can người nghe. Không biết kể từ ba mất, đã bao nhiêu bữa, chỉ có cơm và nước mắt. 

Rồi theo thời gian, cô bắt đầu trưởng thành. Cô gái của tôi cũng thích mặc váy như bao cô gái khác, nhưng luôn mang trong mình mặc cảm về cơ thể, nên đến bây giờ vẫn chưa lần nào dũng cảm diện một chiếc váy thật xinh trước mặt mọi người. Mấy chiếc váy mẹ tặng, hằng ngày cô vẫn lôi ra, tự ngắm nghía trước gương, rồi lại cất vô tủ. Cô nghiện tắm, một ngày tắm đến 5 lần, vì sợ nhỡ đâu người khác sẽ ngửi thấy mùi của hắn trên cơ thể mình.

“Lúc đó, có phải do lỗi của con không?”. Chín năm qua, chưa một ngày nào cô ngủ ngon giấc, ngày nào cũng dằn vặt, đấu tranh - “ Chẳng phải chỉ đứng trên lầu, thả nhẹ người xuống, thì mọi nỗi đau sẽ biến mất, rồi mình sẽ có một giấc ngủ thật ngon, mình chỉ muốn được đi ngủ. Nhưng nhỡ mình ngủ rồi, không ai cho mấy con mèo ăn, mấy đứa nó còn phải đi dạo nữa. Không có mình, nhỡ đâu ai bán chúng nó đi thì biết làm thế nào.”

16 tuổi, cô lần đầu biết rung động. Lần đầu được chăm sóc, lần đầu được một người khác, ngoài mẹ của mình, yêu thương. Mọi thứ thật mới mẻ. Nguyên đến làm cho cô cảm thấy an toàn, một thứ cảm giác rất khó gọi tên. Ở bên cạnh Nguyên, cô không phải gồng mình cười nói như mọi khi. Hai người chỉ cần im lặng ngồi cạnh nhau, thì mọi mệt mỏi, bực dọc như được trút bỏ hết. Sự im lặng là sợi dây vô hình, đưa hai đứa gần nhau hơn. Rồi cũng đến một ngày, ngày cô quyết định nói hết mọi chuyện cho Nguyên biết. Cô lấy hết dũng khí, đối diện với tổn thương, đối diện với người mình thích. Vừa kể vừa khóc, những giọt nước mắt của sự can đảm, gánh nặng trong lòng bao lâu nay, bí mật mà tưởng rằng sẽ theo cô đến khi cô nhắm mắt, cuối cùng cũng có thể nói ra với một người khác.

Nguyên im lặng……

Kể từ đấy, Nguyên dành nhiều thời gian, nhiều tình yêu thương, nhiều sự quan tâm hơn cho cô. Nguyên luôn ở bên cạnh mỗi lần cô mất kiểm soát với cơ thể, cùng cô đến điều trị tâm lý, truyền động lực giúp cô vượt qua ngày tháng khó khăn đó. Nhớ nhất những ngày, sau khi điều trị, ra khỏi cửa là đã có người đứng chờ, đưa cô đi tìm mấy món cô thích ăn. Ngồi đằng sau xe, cùng nhau hát vu vơ vài bài hát, khoảnh khắc ấy thế giới bỗng bình yên đến lạ. Cùng nhau đi từ thiện, cùng nhau nhận thêm thật nhiều bé mèo về chăm sóc. Nguyên đã cùng cô đón bốn cái sinh nhật, và hết năm nay là bước sang năm thứ năm. Trong 4 năm qua, cảm giác tự ti đã không còn nữa, người con trai ấy luôn nhắc rằng cô rất tuyệt vời, để gặp được cô thì anh ấy đã đánh đổi tất cả vận may của mình rồi. Không hứa hẹn trước rằng mình có thể đi với nhau đến cuối cùng, nhưng trên chặng đường này, mình sẽ đi với nhau dài nhất có thể.

Nếu có ai đó đã từng bị tổn thương nghe được câu chuyện này, thì hãy biết rằng, một ngày nào đó, bạn cũng sẽ gặp được một người sẵn sàng yêu thương bạn vô điều kiện. Bạn cũng xinh đẹp, thông minh, tốt bụng, cũng giống tất cả những cô gái khác. Vậy nên nếu gặp một người đủ xứng đáng, bạn đủ sự tin tưởng, thì hãy cho người ta một cơ hội bước vào cuộc sống của bạn, yêu thương và trân trọng bạn. Chúng ta sẽ không bao giờ chịu thua trước cuộc đời này. Từ giờ trở đi, phải sống thật hạnh phúc.

Chuyên mục radio của tuần này đến đây là kết thúc, cảm ơn các bạn đã lắng nghe.”

Tôi thở phào, lặng lẽ tắt mic, vươn vai, chuẩn bị thu dọn lại đồ đạc. Cánh cửa phòng được mở ra, Nguyên bước vào, trong tay cầm một hộp cháo nóng 

“Hôm nay anh đến đúng giờ nhé! Để đấy anh dọn đồ cho.”

Tôi mỉm cười đáp lại, tôi biết mình vẫn còn nợ người bạn thân kia một lời cảm ơn, lời cảm ơn đến cô bạn năm 7 tuổi đã thật dũng cảm, cảm ơn cô bạn năm 16 tuổi đã kiên cường sống tiếp, để tôi của hôm nay có thể ngồi đây, nói về thứ gọi là hạnh phúc.

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top