Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Sống Là Chính Mình Liệu Có Tốt?

BÀI DỰ THI 179: SỐNG LÀ CHÍNH MÌNH LIỆU CÓ TỐT?

Họ và tên: Đỗ Thị Thuỳ

/Bản tính con người sẽ không thể giấu được, rồi đến lúc nào đó hoặc trong khoảnh khắc nào đó nó sẽ bộc lộ ra ngoài, dù cho nó có là tốt hay xấu, nên chúng ta hãy lựa chọn một cuộc sống sao cho mình không thấy hối tiếc./

---

 Có lẽ ai trong chúng ta đều đã từng suy nghĩ đến câu hỏi này. Vậy các bạn đã có câu trả lời chưa?

 Tôi từng gặp rất nhiều người và đã hỏi họ những câu hỏi như vậy. Có người nói được luôn câu trả lời, nhưng cũng có người vẫn còn đang suy nghĩ. Có thể họ còn đang phân vân, còn đắn đo và còn hoang mang với chính lối sống của mình. Nhưng không sao cả, cuộc sống mà, chúng ta cần có những trải nghiệm, có vấp ngã thì mới có trưởng thành. Hãy trải nghiệm thật nhiều, có thất bại mới có thành công, có sai lầm mới biết làm đúng, nhưng đừng để mọi sai lầm đi quá xa và đánh mất chính mình nhé. Đó chính là điều mà tôi muốn nói với các bạn.

 Người xưa có câu: Cha mẹ sinh con, trời sinh tính. Không có ai là giống ai cả, mỗi người được sinh ra thì đều có những tính cách khác nhau và chính chúng ta là chủ của những cá tính đó. Nó sẽ tốt nếu chúng ta muốn nó tốt, nó sẽ xấu khi chúng ta muốn nó xấu, vậy ai là người quy định những cái tốt cái xấu đấy đây? Có người cho rằng xã hội là người quy định chúng, nhưng cũng có người nghĩ rằng chính họ mới có quyền quy định những cá tính của họ là tốt hay xấu. Vậy bạn nghĩ sao? 

 Có nhiều người thường quá để tâm đến cách nghĩ của người khác. Bản tính con người là tham lam, chúng ta luôn mong muốn được sự công nhận của tất cả mọi người, luôn để tâm tới cái nhìn của mọi người đối với mình mà thường quên đi cảm xúc thực sự của chính mình. Họ đeo cho mình những chiếc mặt nạ khác nhau để đối phó với cuộc sống này, dấu đi mong muốn của mình để sống vừa lòng người khác. Nhưng cùng có những người họ biết sống vì bản thân mình, họ biết được cái tôi của mình ở đâu, họ biết họ mong muốn điều gì, họ muốn sống một cuộc đời đầy màu sắc, họ mặc kệ người ta nghĩ thế nào chỉ cần bản thân họ thấy vui vẻ là được. Tôi thật ra rất hâm mộ những người như vậy. Bản tính con người sẽ không thể giấu được, rồi đến lúc nào đó hoặc trong khoảnh khắc nào đó nó sẽ bộc lộ ra ngoài, dù cho nó có là tốt hay xấu, nên chúng ta hãy lựa chọn một cuộc sống sao cho mình không thấy hối tiếc.

   Tôi quen một cô gái, mũm mĩm rất đáng yêu. Nói thế nào nhỉ, cô ấy là người có tính khí dở hơi nhất mà tôi từng gặp, đúng với câu “sáng nắng, chiều mưa, trưa râm mát”. Cô bé ấy là người có thể cười nói cả buổi, mỗi lần nói chuyện có thể nói liên hồi và không để ý điều gì cả. Nhưng sau đó khi suy nghĩ lại những lời mình đã nói thì cô ấy lại sợ làm phật lòng mọi người, thế là chiều đến cô bé lại không nói năng gì nữa và chỉ nói hùa vào những câu chuyện của mọi người. Sáng vẫn vui vẻ nhưng đến chiều thì có thể dỗi luôn được. Nói cô bé là người tự ti cũng đúng, nói cô bé là người hòa đồng, thân thiện cũng đúng, nói về bướng bỉnh và cố chấp cũng không sai, thật ra tôi cũng không thể hình dung được chính xác tính cách của con bé. Cô bé từng nói với tôi là: “Em tự ti về ngoại hình của mình, hồi trước mọi người chê em nhiều lắm, nên nhiều lúc em không dám nói hay làm những gì mình muốn, em sợ đứng trước nhiều  người nhưng em lại có thể bắt chuyện và làm quen bạn mới rất nhanh. Vậy mà em lại được chọn đi thi nhiều cuộc thi về thuyết trình, phản biện hay là phát biểu trước mọi người. Thật ra lúc đứng trên đấy em rất run, chân em còn đập vào nhau cơ, nhưng tuyệt nhiên em vẫn có thể nói năng lưu loát được, hoàn thành cũng coi là ổn nhiệm vụ mặc dù lúc đấy mặt em đã đỏ au rồi cơ. Trong mấy lần họp nhóm nhé, em chẳng bao giờ xung phong làm nhóm trưởng nhưng khi thấy nhóm trưởng không hoạt động năng nổ thì em tự rước việc vào người luôn, phân chia rồi chỉ đạo luôn, nhưng nếu mà nhóm trưởng mà làm được việc thì em lại như dân quèn, chia gì làm đấy, nhiều lúc suy nghĩ có nên nói gì đó không rồi suy nghĩ nhiều quá nên lười nói luôn.” Cô bé này là vậy, không muốn ganh đua với ai, lại luôn suy nghĩ quá nhiều việc có nên hay không  nên, và hệ quả của việc suy nghĩ nhiều là gì? Chính là lười thực hiện, cộng thêm tính “sở thích chóng vánh” nữa nên làm việc gì cũng dở dang. 

Cô nhóc này còn có một tài lẻ là trêu người khác. Nó có thể nói điêu (trêu đùa) không chớp mắt, cà khịa người đối diện khiến người đối diện khiến họ không nói được gì. Vậy mà lại hay dỗi người khác thế mới hay. Con bé rất hay dỗi vặt, mà mỗi lần dỗi thì y như rằng là sẽ không nói năng gì, mặt lạnh tanh và cảm giác như không muốn người ta đến gần. Mà lý do dỗi nhiều khi rất ngớ ngẩn. Tôi nhớ nhất là hồi cuối cấp 3, nhóc dỗi thường xuyên luôn mà đôi khi không hiểu nó dỗi vì cái gì, nhưng một lý do mà tôi phát hiện ra là đôi khi hai đứa bạn thân có chuyện bí mật với nó. Đến mấy hôm sau nó sẽ lại bình thường hoặc nó sẽ là người chủ động xin lỗi rồi bắt chuyện trước. Mãi sau tôi mới biết là giữa năm lớp 11 nhà con bé có chuyện, bà ngoại cô bé bị bệnh và phải đi viện mấy tháng trời. Nó chẳng nói với ai cả, mãi đến cuối năm nó mới nói, hôm đấy còn khóc trong lớp nức nở. Mọi người thường hay trêu con bé là nó khóc cũng như cười, vì cứ cười là nhóc lại chảy nước mắt dù cười bình thường hay cười ngặt nghẽo. Hôm đấy là hôm đầu tiên nó chảy nước mắt vì khóc ở trường từ lúc lên cấp 3 đến giờ. Rốt cuộc tôi cũng hiểu vì sao giai đoạn đó nó lại dỗi nhiều đến thế, cảm xúc bị ảnh hưởng từ gia đình nên đến lớp con bé cảm thấy thiếu sự quan tâm và có cảm giác bị ra rìa chăng? Con bé từng nói với tôi, trên đời có hai thứ tình cảm mà nó coi trọng nhất. Đó là gia đình và bạn bè. Tôi có hỏi con bé còn tình yêu thì sao, nhóc đáp: “Mẹ em chưa cho yêu nên em không biết nó quan trọng thế nào. Mà em thấy em cũng không hợp với yêu đương đâu. Biết sao không, cứ mỗi lần em cảm giác một bạn khác giới nào đấy có cử  chỉ mập mờ  như kiểu thích em thì em lại tự động làm mọi việc để kéo dài khoảng cách. Nhưng chỉ sang đến ngày hôm sau thôi thì em nghe tin nó có người yêu hoặc có crush. Thật mất mặt.” Lúc đấy đúng là chỉ biết cười với con bé này.(Haiz,..Và đến bây giờ con bé này còn chưa có một mối tình vắt vai nào). Cô bé này rất coi trọng tình bạn, đối với bạn thân mà nó quan tâm, lo lắng không khác gì người nhà. Con bé từng  kể cho tôi nghe chuyện hồi cấp hai của nó, về bạn thân của nó. Trước nó chơi thân với hai đứa, nhưng mỗi đứa lúc bắt đầu lên cấp hai thì tự động kéo dài khoảng cách và không chơi với con bé nữa.

Theo sự lý giải của con bé là người bạn kia khi lên cấp 2 thì làm lớp phó văn nghệ nên ít được mọi người chú ý, nó và đứa bạn còn lại là lớp trưởng và lớp phó học tập nên tất nhiên được thầy cô chú ý hơn, và tình bạn cứ rạn nứt như vậy. Rồi cứ tưởng đứa bạn còn lại sẽ chơi với nhau lâu dài nhưng lại có một việc làm nó mất niềm tin luôn. Phải nói con bé này thật sự rất ngốc, nó chơi với bạn thì hết lòng, cư xử lúc nào cũng nhận phần thiệt về mình hết, giúp lớp bao che khuyết điểm, làm bài tập hộ, kiểm tra thì xoay ngược xuôi hỗ trợ, rất nhiều lần bạn con bé đối xử không tốt với nó nhưng nó đều bỏ qua. Nhưng đến khi bạn thân nó hùa theo mấy đứa bạn gái cùng lớp làm ra chuyện khiến nó cảm giác như bị phản bội, nó đã thực sự bị tổn thương. Hôm đấy nó khóc rất nhiều, nhìn hành động của bạn thân nó mà nó không nói được gì cả và rồi nó quyết định trở thành bạn xã giao với cô bạn kia. Con bé bảo với tôi là: “ Từ lúc lên lớp 8 chia lớp là em đã thấy có gì đó rồi nhưng em vẫn sang lớp nó chơi bình thường. Nhưng có lẽ cách lớp cũng cách lòng luôn, em có thể tha thứ và làm hòa rất nhiều lần nhưng đến giới hạn thì em sẽ không còn quan tâm nữa, nứt rồi sẽ chẳng thể lành lại như xưa được. Hoặc có thể người ta thâm trí còn không coi em là bạn thân. Nói em quan trọng hóa vấn đề cũng được, nói em chảnh chọe cũng được, nhưng em có sự cố chấp của mình. Một lần phản bội sẽ có lần thứ 2, em không thân được với ai đã từng phản bội em, có thể em sẽ buồn nhưng em sẽ không thấy đau lòng đâu, mai này em chọn người yêu em cũng sẽ như thế thôi.” Có lẽ nó đặt quá nhiều hi vọng, quá nhiều niềm tin nên khi có chuyện xảy ra mới quyết liệt như vậy. Nhưng tôi thích con bé như vậy, nó không cần phải sống trái với cảm xúc của mình, coi như đây là một lần vấp ngã, con bé cũng học được cách đứng dậy rồi. May sau khi lên cấp 3 và đại học nó gặp được những người bạn tốt thật sự, cũng coi nó như chị em, tôi cũng thấy vui cho nó. 

Thanh xuân mà, cái lứa tuổi luôn muốn chứng tỏ mình đã trưởng thành, cô bé của tôi cũng vậy. Con bé nghịch hơn rồi, biết tổ chức sinh nhật cho nhóm bạn, biết tự mình đi lên thủ đô chơi ở trung tâm thương mại với bạn, biết thử cả rượu bia luôn. Mãi tôi mới biết con nhóc này uống rượu bia cũng giỏi phết đấy. Ở giai đoạn “chớm” người lớn này, cái tính cố chấp và háo thắng của nó mới bộc lộ. Phải kể đến là chuyện đi thi đại học. Tôi chưa từng thấy ai ẩu như con bé này. Hồi làm hồ sơ thi đại học, bạn dùng hết mấy bộ hồ sơ? Còn cô bé của tôi chỉ mua có 3 bộ hồ sơ mà phải viết tới tới tận 15 bộ mới xong. Nó thà viết sai chứ quyết không để ai viết hộ nó. Rồi mặc dù biết khối thi nó chọn rất khó khăn, phải học rất nhiều mà con bé lại bắt đầu khá muộn, thậm trí con bé còn biết có sự lựa chọn tốt hơn, an toàn hơn nhưng chỉ vì muốn thử thách bản thân, không muốn học môn không thích mà nó vẫn  quyết định theo ý mình. Bố mẹ khuyên con bé cũng không nghe, lúc đấy nó trả lời là:” Con biết khó nhưng con vẫn muốn chọn nó, con muốn từng bước đi quan trọng của cuộc đời mình đều là do con quyết định, dù có khó khăn, dù có vấp ngã con vẫn muốn tự mình chịu trách nghiệm. Con không muốn sau này nhớ lại rồi đổ lỗi cho bất cứ ai.” Và quả thật nó đã vấp ngã lần thứ 2 trong đời, nó không đỗ một nguyện vọng nào cả, mặc dù kết quả không thấp nhưng nó lại yêu cầu cao. Lúc biết tin, nó không khóc trước mặt gia đình, mắt thì hơi dưng dưng nhưng quyết không rơi giọt nước mắt nào. Nó bảo với tôi là: “ Lúc đấy em thấy mẹ em mặt buồn lắm. Mẹ thường bảo trong hai chị em mẹ đặt hy vọng vào em nhất, vậy mà em lại là đứa mà làm mẹ lo lắng nhiều nhất. Khi ấy em không dám khóc, em thậm trí còn có thể nói với mẹ về hướng em có thể đi, em muốn mẹ yên tâm hơn mặc dù biết mẹ vẫn sẽ suy nghĩ nhiều thôi. Nhưng đó là tất cả những gì em có thể làm vào lúc đấy.” Tôi biết sau tối hôm biết kết quả, con bé đã khóc cả đêm, cả buổi trưa hôm sau nữa, mắt sưng húp lên nhưng vẫn cậy mạnh không khóc trước mặt mọi người. Thật may năm ấy có hệ đào tạo đặc thù cùng chuyên ngành nó thích ( hệ chính quy) tuyển sinh sau khi biết kết quả thi nên con bé cũng được đi học như chúng bạn. Tôi chợt nhận ra rằng:

Cô bé ấy mạnh mẽ hơn nhiều so với tưởng  tượng của tôi!

Người ta thường nói: Cuộc đời này như ván bài vậy, mỗi bước đi của bạn sẽ quyết định kết quả của ván bài. Có  những người sẽ lựa chọn việc nghe quân sư hết cả ván bài, nhưng có những người sẽ chọn cách tự mình ra quân. Có thể bạn sẽ thua ván đầu tiên, ván thứ hai, ván thứ ba,… nhưng đến khi bạn hiểu rõ cách chơi rồi thì bạn sẽ thắng thôi, thắng theo cách của chính bạn. Cái tôi của bản thân là rất quan trọng nhưng đừng đẩy nó lên cao quá vì khi đó chúng ta sẽ không thể tiếp thu thêm cái gì cả. Được sống đúng với cái tôi của bản thân, được làm những gì mình thích và được sống theo cá tính của mình là điều vô cùng tốt đẹp, nhưng điều tiên quyết là những điều đó không làm tổn hại đến mọi người xung quanh. Cuộc sống là của chúng ta, sống như thế nào là do chúng ta quyết định. “ Người không vì mình thì trời chu đất diệt”, hãy sống sao cho xứng đáng với bản thân mình, đừng sống cuộc sống vì cái nhìn của một ai cả. Chúng ta hãy sống thật tốt, thật vui vẻ, sống là chính bản thân mình và hiếu kính với bố mẹ. Đó là sự báo đáp lớn nhất đối với các đấng sinh thành.

Trên đường đời sau này dù sẽ còn nhiều chông gai hơn, nhiều lần vấp ngã hơn, phải nếm trải nhiều đau đớn hơn đi chăng nữa, chúng ta cũng đừng đánh mất chính mình. Thanh xuân của mỗi người đều là quãng thời gian tuyệt vời nhất, bão tố cũng được, bình yên cũng được, vui vẻ cũng được, đau đớn cũng được,… mỗi người một bản sắc riêng, một cách sống riêng, không ai giống ai. Có thể chúng ta không đặc biệt trong mắt người khác nhưng chúng ta sẽ luôn là người độc nhất vô nhị trong mắt bố mẹ và những người yêu thương ta. Hãy sống thật tốt nhé!

Đến đây, các bạn đã có câu trả lời cho chính mình chưa?

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top