Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Sức Mạnh Của Lời Nói

BÀI DỰ THI 160: SỨC MẠNH CỦA LỜI NÓI

Họ và tên: Trần Nguyễn Phương Thảo

/Thời gian cũng không cho chúng ta quay lại để sửa đổi những hối tiếc.  Nhưng, chúng ta luôn có một cơ hội khác, cơ hội ấy mang tên là TƯƠNG LAI./

---

"Đôi khi, tôi nghĩ con người thật kì lạ. Chúng ta đặt niềm tin vào quyết định của mình, nhưng chỉ cần có người phản bác lại, não bộ ta sẽ tự động đặt ra câu hỏi: “Liệu mình có phải mình đã sai rồi không?”. Thời khắc ấy, nếu chỉ 1 người nói “Bạn sai rồi”, theo bản năng ta sẽ nghĩ “Có lẽ người đó mới là người sai”; thế nhưng nhiều người cùng nói “Bạn sai rồi”, chúng ta sẽ liền nghĩ “Đúng là mình đã sai rồi.”. Lời nói tuy vô hình nhưng lại mang một sức mạnh mà ta không thể tưởng tượng nổi. Nó có thể cứu vớt cả 1 cuộc đời cũng có thể hủy diệt cả 1 cuộc đời.  Vậy đối với 1 đứa trẻ mới lớn, thì những lời nói của những người xung quanh có ảnh hưởng thế nào tới sự tự tin trong lòng nó? Những lời ấy liệu có ảnh hưởng thế nào tới tương lai của nó? Liệu nó sẽ giúp đứa trẻ ấy tốt hơn hay không?

Trong mắt của mọi người, tôi luôn là 1 đứa trẻ ngoan, 1 đứa bé biết nghe lời. Vì muốn trở thành 1 người luôn được mọi người yêu quý mà tôi đã ép bản thân mình sống theo những “cái khuôn mẫu” mà mọi người nghĩ là “tốt nhất” đối với tôi. Theo thời gian điều ấy dần ăn sâu vào tiềm thức của tôi. Nó khiến cuộc sống của tôi dần trở nên ngột ngạt khi luôn phải chú ý ánh mắt và những lời nhận xét từ mọi người. Họ nói tôi chẳng thể làm được đâu, tôi liền không làm nữa. Họ nói tôi sai rồi, tôi có thể lập tức thay đổi quyết định của mình. Và cũng vì thế mà không biết đã bao nhiêu lần tôi đánh mất cơ hội của chính mình chỉ vì những lời nói từ mọi người xung quanh. 

Đánh mất những cơ hội ấy tôi có hối hận không? Có tiếc không? Có chứ, mỗi một cơ hội qua đi, tôi đều cảm thấy hối tiếc. Thế nhưng ngoại trừ tiếc nuối tôi lại chẳng thể làm gì khác. Tôi-một đứa trẻ mới lớn luôn muốn chứng tỏ bản thân, thế nhưng những người xung quanh tôi lại luôn nói rằng tôi đi sai hướng rồi, tôi sẽ không làm được đâu, việc ấy nhiều rủi ro lắm đấy,…Những lúc ấy, trong lòng tôi bất giác lại tự ti đến lạ. Tôi đã không còn nhớ rõ bản thân đã bao nhiêu lần đánh mất những cơ hội, những giấc mơ cứ dần bị tôi bỏ dở khi chỉ còn một chút nữa sẽ hóa thành hiện thực. Tôi chỉ biết rằng những điều hối tiếc ấy như những cái kim nhỏ ghim vào trái tim tôi, chỉ cần 1 khoảnh khắc nhớ lại sẽ liền đau đến rơi nước mắt. 

Tất cả những điều mà tôi bỏ lỡ, những điều mà tôi tiếc nuối cứ dần dần tích tụ trong lòng tôi mỗi ngày một nhiều. Mỗi lần bỏ lỡ cơ hội tôi đều tự an ủi bản thân rằng “Không sao đâu, dù sao cũng đã lỡ rồi. Biết đâu nếu lúc đó mình làm giờ sẽ còn hối hận hơn thì sao”. Thế nhưng đến 1 ngày sức chịu đựng của tôi đạt đến giới hạn. Đó chính là khoảng khắc cầm trên tay kết quả kì thi lên 10. Ngày hôm ấy, tôi đã khóc, khóc 1 trận rất to. Bởi vì vốn dĩ tôi có đủ khả năng để theo đuổi ngôi trường THPT mà tôi yêu thích nhưng tôi lại vì những lời nói rằng tôi chẳng thể đậu vào đó nổi đâu mà quyết định thay đổi lựa chọn của mình. Để rồi đến khi tôi nhận ra thì đã trễ rồi, tôi chẳng thể sửa lại tờ nguyện vọng ấy nữa, chẳng còn cơ hội bước chân vào ngôi trường mơ ước đó nữa. Tôi không biết bản thân đã khóc bao lâu chỉ biết hôm đó tôi đã khóc đến cạn kiệt năng lượng. Tất cả những mơ ước trong 4 năm cấp 2 của tôi như tan biến trong phút chốc. Tôi nhớ tôi đã từng ao ước về bản thân trong tương lai sẽ giống những anh chị học sinh của ngôi trường ấy, khoác lên mình bộ đồng phục của trường, tự hào nói rằng “Mình là học sinh của trường THPT Ngô Quyền”. Thế nhưng giây phút ấy, tất cả những thứ đó đối với tôi chỉ còn là giấc mơ- giấc mơ đẹp mà tôi chẳng thể chạm tới. Và thậm chí cho đến tận bây giờ, khi mà những người bạn của tôi, họ dành những năm cấp 3 để mơ về đại học, mơ về tương lai, thì tôi đang dùng khoảng thời gian thanh xuân tươi đẹp này để hối tiếc một ước mơ từng bị bỏ lỡ. 

Tôi cứ ngỡ bản thân mình sẽ sống hoài trong nỗi day dứt và tiếc nuối khi chẳng thể tìm ra cho mình một con đường mới. Tôi sợ hãi mọi người sẽ lại nói tôi không thể làm được, tôi sợ bản thân mình lỡ chân đi sai đường, sợ mọi người sẽ đánh giá sai về tôi,…Nhưng rồi ngày hôm ấy, vô tình tôi đọc được 1 bài viết với tiêu đề “Bạn chỉ có duy nhất một cuộc sống thôi, sao lại phải dành thời gian để lo lắng xem người khác nghĩ gì về mình?” Trong đầu tôi lúc ấy mơ hồ hiện lên những câu hỏi “Tại sao bản thân lại thiếu tự tin đến thế?”, “Tại sao lại đánh mất nhiều cơ hội đến thế?”, “Tại sao lại sợ bị người khác đánh giá?”,… Những câu hỏi ấy cứ hoài lặp lại trong đầu tôi. Và tôi nhận ra rằng, vì luôn muốn được mọi người yêu quý, chấp nhận mà vô tình tôi đã tạo cho mình một vòng tròn an toàn. Tôi không dám bước ra khỏi chiếc vòng ấy vì tôi sợ, sợ rằng nếu mình bước ra khỏi đó, nếu mình làm sai thì mọi người sẽ quay lưng lại với mình, sẽ nghĩ xấu về mình. Nhưng càng ngày chiếc vòng ấy càng thu hẹp lại. Nó khiến tôi cảm thấy ngộp thở, muốn thoát ra nhưng lại không dám. Sau khi đọc xong bài viết ấy, hình như tôi đã rơi nước mắt. Và trong đầu tôi xuất hiện 1 câu nói của Paven- Cooc- Sa- Ghin trong tác phẩm “Thép đã tôi thế đấy”: “ Đời người chỉ sống có 1 lần, phải sống sao cho khỏi xót xa ân hận vì những năm tháng sống hoài, sống phí”. Đúng thế, tôi chỉ sống 1 lần, tôi không thể cứ lãng phí thời gian vào những tiếc nuối nữa. Cuộc đời vốn không có hai từ “GIÁ NHƯ”. Thời gian cũng không cho chúng ta quay lại để sửa đổi những hối tiếc.  Nhưng, chúng ta luôn có một cơ hội khác, cơ hội ấy mang tên là TƯƠNG LAI. Tôi muốn bước ra khỏi vòng an toàn của mình, để thực hiện những ước mơ còn dang dở. Tôi nhận ra rằng, “hối hận vì đã làm còn hơn là hối hận vì không làm”, bởi vì thà rằng cố gắng hết sức mà k đạt được còn hơn là đủ khả năng mà không dám thử."

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top