Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Thế Giới Này Vẫn Còn Nhiều Niềm Vui Lắm

BÀI DỰ THI 125: NẾU CHỊU ĐỂ TÂM TÌM KIẾM, CẬU SẼ THẤY CUỘC ĐỜI LÀ NHỮNG NIỀM VUI

Họ tên: Ngọ Văn Chiến

/Cuộc sống sẽ thật quý giá nếu bạn chịu nhìn nhận nó một cách tích cực. Được sống đã là một điều hạnh phúc vậy tại sao con người cứ phải u sầu?/

---

Những ánh nắng khẽ mơn man, len lỏi sau những tán lá cây, một ngày mới lại chuẩn bị bắt đầu. Trời hôm nay, trong và xanh, báo hiệu một ngày nắng cháy tóc. Tôi mân mê chiếc điện thoại, hôm nay Facebook có gì đây? Chà, là những chàng trai, cô gái thất tình nhớ nhung người yêu cũ, là tâm sự của những người cô đơn từ đêm hôm trước,... Hóa ra, người ta vẫn hay buồn như thế. Nhưng tôi lại không nghĩ vậy. Vào một ngày đẹp trời mà nói về những câu chuyện buồn thì thật không nên. Cuộc đời là những niềm vui! Đối với tôi là vậy. Vui trong từng câu hát, vui trong từng bức ảnh, và vui trong cả những điều nhỏ nhặt nhất.

Ở Hà Nội, người ta thường ám ảnh với những buổi sáng sớm, họ sợ cảnh tắc đường. Mỗi khuôn mặt khi ra ngoài hay mang theo một chút mệt mỏi. Tắc đường, khói thải và những khuôn mặt vội vã là những “đặc sản” khó thay thế ở Hà Nội. Tôi cũng đã từng nằm trong sự tắc nghẽn trên những con đường nơi đây. 

Chán nản, mệt mỏi vì mãi không thoát được dòng người ấy. Suy nghĩ lúc đó chỉ là làm sao để đi nhanh khỏi những đám đông này? Nhưng rồi tôi nhận ra, có chen lấn, có bực tức, hay cau có thì cũng chẳng giúp mình đi nhanh hơn, mà còn khiến tôi thêm nhăn nhó, xấu xí. 

Tôi sẽ bắt đầu một ngày mới bằng những điều không vui? Không đâu! Sao lại mất thời gian, công sức vào điều đó? Cuộc sống vốn có nhiều sắc màu, chỉ là bạn nhìn theo hướng nào mà thôi! Và tôi bắt đầu những góc nhìn khác. Tôi tìm thấy những niềm vui thật nhẹ nhàng và yên ả. Một nụ cười của cô bán hàng rong vào buổi sáng sớm, một cái vẫy tay chào tạm biệt bố của bé gái vừa đến trường,... những hành động nhỏ nhưng thật ấm áp. Điều ấy mang đến cho tôi một sự bình yên đến lạ kỳ! Giữa thủ đô xô bồ, tấp nập, ta vẫn có thể tìm thấy những góc nhỏ rất đỗi an nhiên. 

Vậy đấy, việc gì chúng ta phải bắt đầu một ngày mới, một tuần mới bằng những điều không vui, bằng những khuôn mặt cau có, khó chịu? Hãy nạp cho bạn những nguồn năng lượng tích cực, hãy cười thật nhiều, bạn sẽ thấy cuộc sống có biết bao niềm vui đang đợi.

Bạn biết sự khác nhau giữa con người và máy móc là gì không? Là con người có một trái tim đầy tình yêu thương, còn những cỗ máy kia thì không. Tôi thực quý trọng nó, dù là những điều nhỏ nhặt nhất. Những điều đẹp đẽ ấy giúp tôi thấy yêu đời hơn, thấy cuộc đời này thực đáng trân trọng. Tôi-một chàng sinh viên 20 tuổi, cái tuổi mà nhà nước cho phép lấy vợ, vẫn thích nằm gối đầu lên đùi bố mẹ. Đứng trước đấng sinh thành, dù chúng ta có trưởng thành bao nhiêu thì vẫn là những cô nhóc, cậu nhóc, những đứa trẻ cần bao bọc và che chở. Tôi chợt nhớ đến những vần thơ trong bài “Con cò” của nhà thơ Chế Lan Viên:

“Con dù lớn vẫn là con của mẹ

Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con.”

Tôi vẫn nhớ hình ảnh đứa cháu của mình để dành cái kẹo cho em của nó. Sau đó dù ai xin, nó cũng không cho, nó bảo phải để dành cho em bé trong bụng mẹ. Nghe thật ngọt ngào nhỉ! Và chỉ có những cảm xúc chân thật, sự quan tâm từ tận đáy lòng mới mang được cảm giác ấm áp ấy.

Và cuộc đời còn thật đẹp là khi chúng ta nhận được những bài học vô cùng quý giá. Tôi vẫn hay gọi đó là những bước đệm để trưởng thành. Tôi không dám tự nhận mình đã thực sự lớn hay có nhiều sự trải đời, nhưng tôi may mắn khi đã học được nhiều điều quý giá từ xã hội. Một trong số đó là giá trị của đồng tiền. Và người thầy đã giúp tôi hiểu bài là hai anh bán tăm thiện nguyện. Đọc đến đây có nhiều bạn sẽ nghĩa là “tăm tặc”. 

Nhưng không! 

Chỉ một câu nói, một hành động, các anh đã giúp không chỉ tôi, mà cả những người bạn của tôi biết trân trọng giá trị của đồng tiền. Khi tôi đang là học sinh lớp 11, một buổi chiều, tôi cùng đám bạn đi uống nước, có hai anh, một anh bị khuyết tật phải ngồi xe lăn, một anh đẩy xe đằng sau đến mời chúng tôi mua tăm ủng hộ. Lúc ấy, vì ngại từ chối, bạn tôi đã lấy 5k đưa cho anh và nói: “Dạ thôi ạ! Bọn em có một chút ủng hộ các anh”. Các anh đưa 3 gói tăm nhỏ cho ba người, rồi nói một câu mà đến giờ tôi vẫn không thể quên: “Các em là học sinh lấy đâu ra tiền mà biếu bọn anh”. Anh nói xong rồi đi, ba đứa chúng tôi im lặng nhìn nhau, chẳng ai nói lời nào... 

Một bài giảng thực tế mà sẽ không có một trường lớp nào có thể dạy nó tốt bằng trường đời. Câu nói vô cùng nhẹ nhàng nhưng giúp cho tôi biết trân trọng những đồng tiền, biết được giá trị thực sự của nó. Làm ra tiền thì rất khó, nhưng tiêu xài thì lại rất dễ. 

Một bài học khác mà tôi vô cùng biết ơn là bài bài học về lòng tự trọng. Giống như câu chuyện tôi kể ở trên, anh bán tăm từ thiện vì lòng tự trọng của riêng mình mà gửi lại chúng tôi ba gói tăm. Nhưng có một người gần đây giúp tôi hiểu rõ hơn thế nào là sự tự tôn của con người. Đó là một bà cụ tuổi đã xế chiều. Khi ấy trời cũng tối rồi, tôi đang đứng đợi xe bus ở bến Ô Quan Chưởng thì bà đi đến với một cái gậy dài trên lưng, mỗi đầu gậy đựng vài túi mận và vài quả đu đủ. Bà mời những người trên đường mua giúp bà, nhưng không ai chú ý đến những lời bà nói, nói đúng hơn là đang lảng tránh. 

Bà đi đến gần tôi, cũng câu nói ấy nhưng tôi chưa kịp ngẩng lên thì mấy bạn bên cạnh đã lắc đầu. Bà có mời thêm nhưng nhận lại là những cái lắc đầu. Có lẽ vì mệt mỏi, bà đi đến một đoạn cách đấy không xa ngồi xuống nghỉ ngơi. Lúc ấy tôi thực muốn đi lại gần, mua giúp bà một một thứ gì đó. Nhưng tôi lại do dự. Tôi sợ khi bước đến mọi người sẽ nhìn tôi, tôi sẽ là khác biệt giữa đám đông. Cứ do dự, chần chừ, tôi đã lỡ mất một chuyến xe. Và tôi phải ra quyết định vì nếu không bà cũng sẽ đi mất giống như chuyến xe kia. 

Tôi đi đến gần, lấy hết can đảm hỏi mua bà một túi mận. Điều bất ngờ là bà bán rất rẻ, 15k/1kg và mận thực sự ngon. Tôi gửi bà 20k và ý định không lấy lại tiền thừa. Nhưng bà nhất quyết lôi đồng tiền lẻ ra, chọn tờ 5k mới nhất đưa cho tôi, bà bảo: “Con mua cho bà là bà cảm ơn con lắm rồi!”. Suy nghĩ của tôi là giúp đỡ bà, nhưng rồi nó biến thành một cuộc mua bán sòng phẳng. Bà biết mọi người mua là đang thương hại bà, bà muốn giữ lại sự tự tôn còn lại cho mình. Lời nói và hành động của bà đã khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Đâu phải ai cũng tha thiết muốn nhận sự thương hại từ người khác? Họ cũng có lòng tự trọng của mình. 

Giống câu chuyện của bà lão ở trên, bà chọn cách bán hàng bằng sức của mình thay vì đi ăn xin giống bao người khác. Và ngày hôm ấy bà đã dạy tôi một bài học vô giá.

“Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui, chọn những bông hoa, chọn những nụ cười.” Cuộc sống sẽ thật quý giá nếu bạn chịu nhìn nhận nó một cách tích cực. Được sống đã là một điều hạnh phúc vậy tại sao con người cứ phải u sầu? Tôi đang từng ngày tận hưởng niềm vui bên gia đình, đón nhận những điều ý nghĩa từ bên ngoài và trân trọng những bài học bổ ích từ cuộc sống. Cuộc sống này thật đáng để ta sống, vậy nên hãy luôn lạc quan và sống một cuộc đời có giá trị tôi nhé!

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top