Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Tìm Lại Mình Giữa Khủng Hoảng Tuổi 20

BÀI DỰ THI 79: TÌM LẠI MÌNH GIỮA KHỦNG HOẢNG TUỔI 20

Họ tên: Thằng Thiếu Muối 

/Vì khi chúng ta còn trẻ, chúng ta vẫn còn thời gian để thử và sai, nên đừng cố tốn thời gian của bạn để đắm chìm vào sự hoang mang đó. Do Something!/

---

Chắp bút bài này để kể ra câu chuyện của mình, mong sao bạn có thể tìm thấy bản thân cũng như cảm hứng từ nó. Peace ! 

Mình chuyển đến Sài Gòn vào khoảng tháng 8 năm 2020, khi mình vừa hoàn thành kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông. Khi chuyển đến đây, trong lòng mình có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn , đó là niềm tin và hy vọng vào tương lai phía trước, nhưng đồng thời, cũng có sự hoang mang, vô định của tuổi trẻ. 

Về sự hoang mang mà mình nói tới, mình đã có nó từ hồi cấp 3. Lúc ấy, mình thật sự cảm thấy rất bế tắc. Đó là khi mình đứng trước các ngã rẽ trong việc chọn ngành, mình khi ấy chả biết thực sự là mình phải học ngành nào, chọn ngành nào cả. Khi đọc các bài báo hướng nghiệp ở trên mạng, mình có nghe một ai đó nói rằng : “Hãy theo đuổi đam mê, thành công sẽ đuổi theo bạn”, và mình đã chọn tin theo lời khuyên đó một cách mù quáng. Mình loại bỏ hết tất cả các ngành mà mình cảm thấy là không thích trong danh sách nguyện vọng của mình, thậm chí, mình đã lớn tiếng cãi lại bố mẹ, khi họ đưa ra quyết định chọn ngành hộ mình. Tuy nhiên, cãi nhau với bố mẹ chả giúp mình giải quyết được cái gì cả, vì mình vẫn chưa thực sự tìm ra một chuyên ngành mà mình muốn học, và cái cảm giác hoang mang đó vẫn âm ỉ trong mình. Đó cũng là lúc mà mình đặt câu hỏi “Tôi là ai ?” nhiều nhất trong cuộc đời của mình.

Sau khi Nha Trang hết hạn cách ly vào tháng 5, tụi mình được thông báo trở lại trường học. Mình lúc ấy vẫn còn lờ mờ về ngành mình sẽ học trong tương lai, nên trong suốt buổi học đầu tiên, mình đã không hề có chút động lực học nào trong người cả, vì mình nghĩ rằng, nếu mình học ngành đó, mình vô trường đó mà mình không biết mình vô làm cái gì, thì mình phải học để thi làm cái quái gì ?

Kể từ đó, việc học của mình bắt đầu tụt dốc không phanh, điểm số trên lớp cứ thấp dần đi, mình bắt đầu thờ ơ với tất cả mọi người trong lớp, với nhiệm vụ trực nhật mà mình được phân công, khi mình sa sút, cô đã nói rất nhiều, nhưng dĩ nhiên là mình phớt lờ luôn cô, vì mình lúc ấy còn chả biết mình sống để làm gì ?

Tháng 6, 2 tháng trước khi kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông quốc gia bắt đầu, cô mình bắt đầu hỏi về việc chọn ngành của các bạn trong lớp, mình vẫn còn nhớ rõ sự xôn xao của lớp mình vào lúc đó, khi họ bắt đầu hỏi và nói chuyện với nhau về ngành học mà họ sẽ chọn. Về phần của mình, tất nhiên vẫn y như cũ, có điều càng ngày càng lún sau hơn, mặc dù vẫn lết tới trường và các lớp học thêm đều đặn, nhưng mình vật vờ như một cái xác sống vậy, mình lăn và lết trên ghế ngồi, thậm chí còn ngủ gật, cô giảng bài  rất nhiệt tình nhưng mình chả quan tâm, bài tập mà các thầy cô giao cho, mình chả làm, có làm cũng chỉ làm một cách tạm bợ qua loa. Về đến nhà, mình dồn hết năng lượng để tập trung vào việc tìm đọc các bài báo hướng nghiệp, với một hi vọng nhỏ nhoi chúng sẽ cung cấp một số thông tin để mình chọn ra thứ phù hợp với mình nhất, nhưng có vẻ nó dường như đang tốn thời gian của mình, vì có tới hơn 1000 ngành và hàng chục trường đại học khác nhau đào tạo những ngành đó,  các bài báo hướng nghiệp thì quá nhiều chữ và dài dòng, nó không thể giúp mình đào sâu cũng như khai thể cụ thể về những gì mà mình sẽ làm trong tương lai được. Nắm mệt quá rồi cũng phải buông, mình quyết định tìm kiếm và để cho mọi thứ thuận theo tự nhiên.

Vào ngày chọn ngành, mình đành chọn đại theo quan niệm : Trai kỹ thuật, gái xã hội (hồi đấy mình học bên khối A nữa). Sau đấy, mình tìm đủ 5 trường đào tạo về các ngành đó, hầu như là các ngành kỹ thuật và y dược (vì quan niệm bảo thế), mình chủ yếu tập trung vào các trường ở Sài Gòn, vì mình nghĩ, khi  học tập và trải nghiệm ở một thành phố lớn như vậy, mình có thể tìm ra được con đường của riêng mình và thứ mà mình muốn làm trong tương lai, nên ngay sau hôm đăng ký nguyện vọng, mình lấy hết sức để ôn thi cho kỳ thi sắp diễn ra.

Vì đề thi năm ấy cũng dễ, với lại mình cũng có một số kiến thức nền (hồi hè mình học nhiều lắm), nên cho dù thời gian mình ôn tập tương đối ít, điểm mà mình đạt được cao vừa đủ để vào chuyên ngành ấy mà không tốn chút giọt mồ hôi nào vì lo lắng.

Và những trải nghiệm đó đã mang mình tới cuộc thi này. Để kể cho các bạn nghe một câu chuyện khá trải đời của mình, về sự hoang mang lạc lối trong việc chọn ngành, mình đã thắc mắc, liệu nó có liên quan gì tới khủng hoảng tuổi 20 hay không, nhưng thực sự vào giai đoạn đó, mình  đã rất sợ hãi và mơ hồ về cái con đường nghề nghiệp của mình, về thứ mà mình muốn trở thành trong tương lai cũng như mục đích sống và nhiều vấn đề khác. Chỉ một sự hoang mang nhỏ thôi, mà nó kéo theo nhiều và nhiều thêm những vấn đề lớn khác. Cứ như một cơn lũ kéo mình đi vậy, mình chả thể chống nổi sự càn quét mạnh mẽ của nó.

Tuy nhiên, mình cũng phải cảm ơn nó, vì khi có sự hoang mang đó, nó đã tạo động lực để  mình vào được cái thành phố Sài Gòn này, để mình có thể thoát khỏi được sự quen thuộc và trí óc nhỏ bé của mình lúc còn ở Nha Trang. Cũng nhờ có sự hoang mang đó, khi tới Sài Gòn mình mới dám dấn thân vào trải nghiệm, như tham gia vào một cộng đồng bất kỳ nào đó(tích cực nhé), hay thử một lần đi phượt bằng xe buýt hết Sài Gòn, tham gia các hoạt động mà các câu lạc bộ trong trường mình tổ chức,…và còn rất nhiều, rất nhiều là đằng khác. Tất cả chỉ để trả lời các câu hỏi “Tôi là ai ?”, “Tôi muốn gì?” mà thôi. Có thể, chỉ với vài hành động nhỏ, chúng sẽ không thể trả lời ngay được, nhưng những trải nghiệm mà mình đã thử thực sự đã để lại cho mình nhiều ký ức thú vị và những góc nhìn khác, những nhận thức khác nhau trong cuộc sống, để mình từng chút một từng chút một trả lời những tâm tư đó.

Dần dà mình nhận ra, hoang mang hay khủng hoảng chỉ như một dấu hiệu nào đó của tuổi trưởng thành, và nó là điều sẽ luôn xảy ra với chúng ta dù sớm hay muộn. Tất cả chúng ta có nhiệm vụ đón nhận sự hoang mang đó của chính bản thân mình, và cố gắng giải quyết nó bằng tất cả khả năng, bởi vì chúng ta không thể chạy trốn khỏi nó, nếu chúng ta cố gắng chạy trốn và bỏ mặc những tín hiệu bên trong nội tâm rằng chúng ta đang không ổn, thì một ngày nào đó, những gì tích tụ lại sẽ bùng nổ, như một cơn sóng và sẽ cuốn trôi đi chúng ta.

Nếu bạn đang đọc bài viết này và vẫn còn thấy hoang mang về con đường phía trước giống mình, hãy bình tĩnh lại nhé, sau khi cảm giác ấy đi qua,  cứ đi con đường mà bạn thấy và hình dung trong đầu ngay tại thời điểm đó, vì khi chúng ta còn trẻ, chúng ta vẫn còn thời gian để thử và sai, nên đừng cố tốn thời gian của bạn để đắm chìm vào sự hoang mang đó. Do Something!

Bài viết của mình kết thúc ở đây, cảm ơn vì đã đọc !

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top