Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Tình Yêu Của Chàng Giáo

BÀI DỰ THI 191: TÌNH YÊU CỦA CHÀNG GIÁO?

Họ và tên: Đại Nguyễn

/Tình yêu có lẽ chỉ đơn giản là vậy, khi mình để tâm vào những thứ mình đang làm, dành tình yêu cho những người xung quanh thì mình cũng sẽ nhận được những thành quả, những tình cảm tương xứng./

---

Tình yêu là gì? Đây có lẽ là một câu hỏi đơn giản nhưng dường như ít ai có thể đưa ra một câu trả lời thỏa đáng. Có lẽ khi nhắc đến tình yêu, đa số những con người ở thế hệ GenZ này sẽ nghĩ ngay đến tình cảm nam nữ hay rộng hơn chính là tình yêu đôi lứa. Nhưng thực sự, tình yêu là thứ luôn tồn tại xung quanh chúng ta, trong bản thân của mỗi con người mà đôi khi chúng ta lại không nhận thức được nó. Tình yêu là một thứ ma thuật diệu kỳ, nó có thể mang đến cho con người sức mạnh, ý chí để vượt qua những thứ khó khăn nhất, nhưng nó cũng là thứ có thể khiến con người ta trở nên yếu đuối, đánh mất bản ngã của mình. Và hôm nay tôi sẽ kể cho các bạn nghe về câu chuyện tình yêu của một chàng sinh viên năm ba chuyên ngành sư phạm.

Nhắc đến ngành sư phạm, thì suy nghĩ đầu tiên của các bạn là gì? Là những người thầy, người cô với những bài giảng chán ngắt, một đống bài tập mà các bạn không muốn đụng tay, một ngành mà những học sinh hay nhiều người khi nghĩ đến đều cho rằng “chuột chạy đường cùng mới vào sư phạm”? Đó cũng là những suy nghĩ đầu đời của tôi cách đây ba năm, khi tôi đang là một cậu học sinh lớp 12 với một đống hoài bão to lớn khác mà chẳng hề muốn đoái hoài đến cái nghề giáo viên “chán ngắt” ấy. Là một học sinh chuyên Lý, như các bạn cùng lớp, tôi đã luôn muốn trở thành một kỹ sư công nghệ thông tin hay tự động hóa, mong muốn được đặt chân vào một trong những ngôi trường hàng đầu là Đại học Bách Khoa. Và cũng như bao người, cái suy nghĩ ấy không đơn giản chỉ xuất phát từ niềm yêu thích với công nghệ, kỹ thuật mà còn vì cái suy nghĩ ngành ấy sau khi ra trường mình sẽ kiếm được nhiều tiền. Nhưng mọi thứ không như mong đợi, dường như sau kỳ thi đại học năm ấy, mọi thứ của tôi như sụp đổ bởi lẽ tôi đã không thể bước chân vào ngôi trường mà tôi hằng mong ước. Có lẽ khi đó trong đầu tôi đã nghĩ thầm “ừ đúng, chuột chạy đường cùng mới vào sư phạm” nhưng tôi không biết rằng, chính cái sự tan vỡ của cánh cửa bách khoa ấy đã mở ra cho tôi một con đường mới, một tình yêu mới mà có lẽ đến tận bây giờ tôi mới có thể cảm nhận được, tôi yêu cái nghề giáo này. 

Những năm tháng đầu tiên bước chân vào ngôi trường sư phạm, tôi đã nhanh chóng kiếm cho mình một công việc mà tôi nghĩ cần thiết để tôi có thêm kỹ năng đó chính là Gia sư. Nhưng vạn sự khởi đầu nan, bắt đầu một thứ gì đó mới chả bao giờ là dễ dàng, nhất là khi bạn chưa có đủ đam mê với nó. Những học sinh đầu mà tôi dạy chẳng thể nào tiến bộ như tôi đã mong mỏi, tôi đã bị nghỉ dạy chỉ sau một học kỳ và chính vì những thất bại đó khiến cho tôi đã chán lại càng thêm chán hơn. Những khi tôi chán nản thế này, gia đình lại là niềm an ủi đối với tôi. Ba mẹ tôi là những người rất tâm lý và yêu thương anh em tôi, chính những khi tôi cảm thấy mệt mỏi nhất, chẳng phải là người yêu hay ai khác cả, gia đình chính là thứ mà tôi cảm thấy yên bình nhất khi trở về. Ba mẹ tôi đã luôn động viên tôi “khi muốn làm tốt việc gì, con hãy tập cách đặt cái tâm, dành tình yêu cho việc đó, tức khắc con sẽ được đền đáp một cách xứng đáng”. Nhờ những lời động viên chứa chan tình cảm nồng ấm ấy của ba mẹ, tôi đã vững tin hơn và tập cách yêu công việc này dù không dễ dàng gì. Tôi đã tiếp tục kiếm thêm các lớp để dạy, cố gắng quan tâm học sinh của mình, dành những tình cảm trong từng bài giảng để rồi một ngày, tôi đã nhận được câu nói “Anh ơi, em không hiểu sao thứ 2 là một ngày mệt mỏi với em nhưng em lại luôn mong sớm đến tối thứ 2 để học lý của anh” từ chính cậu học trò của mình. Chính nhờ câu nói đó và sự vui mừng của phụ huynh khi con họ đạt kết quả tốt, tôi đã dần dần thấy lựa chọn của tôi không hoàn toàn là sai khi bước chân vào nơi này. 

Đến đầu năm ba vừa rồi, tôi đã chính thức được đi thực tập, đứng ở trên bục giảng như những người thầy cô của tôi ngày xưa đã từng. Tôi khi đó cũng đã rất lo lắng, tôi luôn thấp thỏm trong mình câu hỏi “liệu rằng học sinh có chịu nghe mình không, liệu chúng nó có ghét những bài mình giảng không?”. May thay, những canh cánh trong lòng khi ấy đều đã bị đập vỡ bởi chính tình cảm mà những đứa học trò đầu tiên của mình dành cho tôi. Thay vì nhận được những phản ứng hay những thái độ thật tệ như tôi đã dành cho giáo viên thực tập khi xưa, những cô bé, cậu bé ấy lại dành cho tôi thái độ tôn trọng và lắng nghe những bài học của tôi hay kể cả những lời tâm sự của một người đi trước. Những bông hoa dường như đã nở trong lòng tôi, một cảm giác mà tôi không thể nào quên được khi tôi nhận được những lời cảm ơn, những câu chúc, những tiếng tình cảm vào những ngày mà tôi kết thúc kỳ thực tập. Tôi yêu nghề giáo của mình.

Tình yêu có lẽ chỉ đơn giản là vậy, khi mình để tâm vào những thứ mình đang làm, dành tình yêu cho những người xung quanh thì mình cũng sẽ nhận được những thành quả, những tình cảm tương xứng. Như khi tôi đặt tâm huyết vào bài giảng, dành tình cảm chân thành cho những học sinh của mình, tôi đã nhận được những điều ấm áp mà diệu kỳ nhất. “Khi chúng ta yêu cuộc đời, cuộc đời cũng sẽ yêu mình đắm say”

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top