Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Tôi Đã Không Còn Chơi Với Bạn Thân Nữa

BÀI DỰ THI 189: TÔI ĐÃ KHÔNG CÒN CHƠI VỚI BẠN THÂN NỮA

Họ và tên: Rùa Nhỏ

/Và tôi biết chắc, trên mỗi đoạn đường trong cuộc đời, ta sẽ luôn có những người đồng hành thích hợp, học cách buông bỏ những điều đã cũ và trân trọng mọi điều tốt đẹp xung quanh mình sẽ khiến ta hạnh phúc hơn rất nhiều./

---

“Nó nói xấu mày đấy”.  Đó là cách mà một người bạn thời tiểu học nói về người bạn thân của tôi. Và tất nhiên là tôi không tin rồi, tôi và người bạn thân của mình thân thiết với nhau thế cơ mà, sao bạn ấy lại làm chuyện đó được chứ! Chúng tôi đã cùng ăn chung, ngủ chung, đi học cùng nhau, tan trường cùng nhau, hai chúng tôi cứ như hai chị em ấy và tôi không muốn gán ghép bất cứ một điều tồi tệ nào về người bạn thân của mình. Nhưng rồi tôi nghe thấy nhiều câu nói tương tự, từ bạn cùng lớp cho đến những người bạn khác lớp, tôi quyết định nói chuyện này với người bạn thân của mình. Không phải để chất vấn “Tại sao mày làm như thế?” mà tôi chỉ đơn thuần muốn nói với bạn ấy rằng những người kia nói rất nhiều điều không tốt về bạn ấy, tôi tin bạn ấy và tôi đã “chết” vì niềm tin ngây thơ của chính mình. Tôi kể mọi chuyện với bạn ấy và thật bất ngờ (nhưng cũng thật đau lòng) bạn ấy thừa nhận tất cả mọi chuyện ngay lập tức. Cảm giác của tôi lúc đấy như thế nào nhỉ? 

Tôi nhớ mình đã đứng yên một lúc nhìn cậu ấy, giờ phút đó tôi dường như không còn cảm nhận được mọi thứ xung quanh, chắc bạn cũng giống tôi, khi nỗi đau trong lòng quá lớn dường như sự hữu hình của mọi vật thể xung quanh đều không đáng để tâm. Cho đến khi bình ổn lại tâm trí mình, tôi mới hỏi và tôi cũng thừa biết câu trả lời sẽ làm mình đau đớn thế nào nhưng tôi thật sự muốn biết “Tại sao vậy?”. Và cậu ấy nói: “Không có lý do, tao không ghét mày đâu nhưng...tao cũng không biết nữa. Dù sao tao cũng đã nói với mày rồi nên mình vẫn là bạn đúng chứ? Tao nhận hết tất cả rồi còn gì”. Cậu ấy nói như thể đó là một điều hiển nhiên và chuyện cậu ấy đem tôi ra làm trò tiêu khiển với những người khác thật ra chỉ là trò mua vui của đám trẻ con, chẳng có gì to tát. Suốt những ngày dài sau đó, tôi không nói chuyện với cậu ấy và dường như điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến người bạn của tôi. Bạn sẽ làm gì khi niềm tin của mình bị phản bội? Tôi liên tưởng đến ánh mắt của những đứa bạn khi chúng biết tôi có một người bạn thân giả dối và sự ngây thơ của tôi trở thành trò tiêu khiển cho chúng. Điều đó tổn thương lòng tự trọng của tôi ghê gớm và tôi đã nguyền rủa “người bạn thân” của mình suốt một thời gian dài. Tôi nói xấu bạn ấy để nhằm trả thù cho những nỗi đau mà tôi phải gánh chịu. Nhưng tôi chợt nhận ra mình không thể chữa lành vết thương của chính mình bằng việc gây ra thương tổn cho người khác. Tôi không nhớ mình đã trải qua những ngày tháng đó như thế nào nhưng tôi biết chắc, đó là những ngày thật dài, thật cô đơn và đau đớn. Sau đó cả hai chúng tôi chuyển trường đơn giản vì trường tiểu học mà chúng tôi đang học không nằm trong tuyến xét tuyển của trường cấp hai trọng điểm trong tỉnh. Và đó là người bạn thân đầu tiên của tôi.Sang cấp hai, bóng ma hồi cấp một dường như quá lớn nên tôi luôn dè chừng mọi người xung quanh, không tin tưởng, không bắt chuyện và rồi tôi gặp một người. Bạn ấy bỏ qua sự ngờ vực của tôi, giúp tôi có thể hòa đồng hơn, bên cạnh tôi những lúc khó khăn. Tôi dần mở lòng hơn, tâm sự với bạn ấy nhiều hơn. Khoảng thời gian đó tôi vô cùng biết ơn và hạnh phúc khi được làm bạn với bạn ấy. Nỗi đau đớn năm nào đã thôi không còn dằn vặt tâm trí tôi trong những cơn mơ vây quanh là nỗi cô đơn và nước mắt. Chúng tôi trở thành bạn thân của nhau. Chúng tôi lại cùng ăn chung, ngủ chung, đi học và tan trường cùng nhau và rồi chúng tôi không còn chơi với nhau nữa. Mọi người xung quanh tôi luôn nói hai chúng tôi cứ như hai thái cực. Bạn ấy thích nhộn nhịp, đông đúc còn tôi lại thích yên tĩnh một mình; bạn ấy mỗi lần nhìn thấy sách đã ngáp ngắn ngáp dài thì tôi lại thích đọc sách một cách kỳ lạ. Hai thái cực ấy thế mà lại rất hòa hợp, còn rất thân thiết với nhau nữa chứ. Nhưng rồi một người khác bước đến và đẩy mọi chuyện ra khỏi quỹ đạo bình yên của nó. Người bạn này có sở thích hệt như người bạn thân của tôi và đáng buồn là người bạn thân của tôi nhận ra điều ấy. Họ rất hợp ý nhau và bắt đầu thường xuyên đi chơi với nhau hơn. Mỗi lúc tôi đi chung với họ tôi đều cảm thấy bản thân thật thừa thãi và tôi bắt đầu đố kỵ. Sao bạn ấy lại có thể bỏ mặc tôi để đi chơi với người khác chứ? Sự giận dỗi bao trùm lấy tôi, cái tôi không cho phép tôi bị đối xử như vậy, tôi dần không nói chuyện và xa cách với bạn ấy. Nhiều lần bạn ấy gặng hỏi tôi bị làm sao nhưng tôi phớt lờ và không trả lời. Chính thái độ của tôi đã đẩy tôi và bạn ấy càng ngày càng xa. 

Sau đó chúng tôi lên cấp ba, vẫn học chung trường nhưng khác lớp. Tôi lại rơi vào trầm mặc và không chủ động bắt chuyện với ai. Bản thân tôi biết tôi rất muốn nói chuyện lại với bạn ấy nhưng cái tôi cá nhân của tôi quá lớn, nó không muốn tôi đau đớn và chịu tổn thương thêm lần nào nữa. Quãng thời gian đầu cấp ba thật sự là cơn ác mộng kinh hoàng với tôi, không bạn bè bên cạnh, áp lực học hành cộng thêm việc chuyển sang môi trường mới thật sự khiến tôi khủng hoảng. Mỗi ngày trôi qua dường như kéo dài vô tận. Những lúc yếu lòng nhất, tôi lại nghĩ về người bạn thân của mình. Hằng đêm trong những giấc mơ chứa đầy sự mệt mỏi và bất lực, tôi lại mơ thấy tôi và bạn ấy nói chuyện lại với nhau, chơi với nhau như khi chúng tôi còn thân thiết như hồi cấp hai ấy. Chẳng biết giấc mơ đó đeo bám tôi bao lâu thế nhưng cuối cùng tôi cũng đã gạt phăng cái tôi ngu xuẩn của mình để chủ động bắt chuyện lại với bạn ấy. Đó là một ngày sau khi kì thi học kì đầy căng thẳng của chúng tôi chấm dứt, tôi đã nhắn tin cho bạn ấy với ý muốn hỏi bạn ấy làm bài ổn không và điều khiến tôi thật sự vui đó là bạn ấy trả lời tin nhắn của tôi với giọng điệu như khi chúng tôi còn thân thiết ấy. Đó là ngày vui nhất của tôi trong chuỗi ngày từ khi tôi lên cấp ba, chúng tôi nhắn tin với nhau rất vui vẻ. Thật ra trong thâm tâm tôi biết sẽ rất khó để chúng tôi có thể thân thiết lại như trước vì chúng tôi đã không ở bên nhau suốt một quãng thời gian dài nhưng thế này là quá đủ rồi, đủ cho những giấc mơ dài đằng đẵng hàng đêm trong nỗi tuyệt vọng của tôi. 

Đứng trước những điều thật sự quan trọng trong cuộc sống, nếu cứ giữ mãi cái tôi của mình, ta sẽ đánh mất nhiều thứ. Tôi bắt đầu cởi bỏ thành kiến với mọi người xung quanh, hòa nhập hơn. Tôi chợt nhận ra có những người mình đã gắn nhãn sai cho họ, thật ra họ là những người bạn rất tuyệt vời. Từ trước đến giờ tôi vẫn luôn tìm kiếm người hòa hợp với mình để rồi bỏ lỡ nhiều mối quan hệ tốt đẹp chỉ vì nghĩ rằng người ta chẳng hợp ý mình tẹo nào. Thật ra, con người sinh ra không phải để phù hợp mà là để thích nghi. Và tôi biết chắc, trên mỗi đoạn đường trong cuộc đời, ta sẽ luôn có những người đồng hành thích hợp, học cách buông bỏ những điều đã cũ và trân trọng mọi điều tốt đẹp xung quanh mình sẽ khiến ta hạnh phúc hơn rất nhiều.

Ngày 07 tháng 06 năm 2021

Tái bút

Rùa nhỏ

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top