Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Tôi Đã Tự Tay Đẩy Chàng Trai Năm 17 Tuổi Ấy Ra Xa

BÀI DỰ THI 109: TÔI ĐÃ TỰ TAY ĐẨY CHÀNG TRAI NĂM 17 TUỔI ẤY RA XA
Họ tên: Hương Sắc

/Mong là tương lai, tình yêu một thời của mình sẽ luôn thành công và tìm được một cô gái tốt hơn, chàng trai tuyệt vời à./

---

Người thầy của mình từng nói, tình yêu là một chủ đề vô biên và cao quý, nếu trên thế giới có 1 tỷ bài hát thì sẽ có 999 triệu bài viết về tình yêu. Tình yêu là câu chuyện mang dấu ấn con người, đẹp hay xấu do cái nhìn của chính mình. Chuyện tình cảm của mình vừa kết thúc và đến lúc mình gói nó lại trong kỉ niệm.

Đấy là chuyện tình cảm non nớt của tuổi học trò, chưa hẳn gọi là tình yêu, chỉ là những trải nghiệm tuổi trẻ. Mình và bạn ấy thân nhau trong lớp học đội tuyển. Cô gái toán học và chàng trai vật lí, mọi người đều bảo quá hợp. Chúng mình cũng tự nhiên coi nhau là người quan trọng dẫu chưa biết khái niệm yêu hay thích là gì. Hàng ngày đến sớm hơn để nói với nhau một vài câu chuyện, thỉnh thoảng ngó sang phòng bên cạnh để xem người bạn của mình đang làm gì, xem vệt nắng để lại những giọt mồ hôi trên cái trán dô... Cái dáng vẻ của một chàng trai tuổi mới lớn, đang say mê vẽ những hình, suy nghĩ những vấn đề, mình cảm thấy sao trong trẻo, đẹp đẽ đến thế. Rồi cố tình tìm cơ hội để đi cùng nhau, đi lấy nước, đi mua đồ ăn vặt, và đợi nhau về nhà sau mười tiếng ở trường. Thầm lặng và nhẹ nhàng như thế, chúng mình dần cảm thấy thân quen, hôm nào bạn ấy đến muộn một chút, mình lo ngay ngáy. 

Một tháng ôn luyện tập trung trôi qua thật nhanh, mình không đến trường hai ngày cuối cùng chợt trong lòng bâng khuâng: “Cậu có nhớ mình không?”. Nhưng cũng nhanh chóng dẹp bỏ suy nghĩ vẩn vơ để tập trung vào mục tiêu trước mắt. Thế nên trước giờ thi 20 phút bạn ấy mới tìm thấy mình, lạc lõng nhỏ bé giữa đám đông hàng trăm thí sinh khác. Cái nhìn dáo dác vẻ lo lắng của bạn ấy, mình thấy vừa ngố vừa cảm động. Sau một chốc, nhìn thấy mình, chạy thật nhanh đến, hỏi dồn dập mấy câu, rồi chỉ kịp chúc mình “Cố lên Hương nhé, mình tin cô gái của mình cực dũng cảm để vượt qua tất cả”. 

Mình vui lắm, cảm thấy như được tiếp sức. Ra khỏi phòng thi, thấy mình có vẻ không vui, bạn ấy đến bên cạnh, chẳng nói gì cả. Đấy có lẽ là sự an ủi lớn nhất mình nhận được. Trong đời người ta không thể ngờ, có người xuất hiện trong thời gian ngắn nhưng ta sớm coi họ là tri âm. Rồi tháng chạp đến, mình biết điểm thi đội tuyển, thật mừng vì chàng trai của mình giành điểm cao, đạt giải nhì, còn mình được giải ba.

Niềm vui như vỡ oà, đúng thời điểm ấy covid nổ ra. Quay trở lại với nhịp độ bình thường của một học sinh cuối cấp, chiến đấu với kì thi đại học, không bên nhau nhiều như trước, chỉ thỉnh thoảng trêu tức nhau để bớt căng thẳng trong ôn luyện. Thật nhớ mỗi ngày cậu ấy lướt qua thật nhanh qua lớp 12A, cái dáng vẻ ngốc nghếch chuẩn bị muộn học hay cái nhìn ái ngại đợi mình thu xếp đồ hết sức chậm rãi để về cùng nhau. Có thời điểm ôn thi căng thẳng, chúng mình còn quy ước ít nhắn tin để tập trung cho kì thi. Nói là vậy nhưng cũng không tránh được những đêm ngồi giải đề thật dài, nản chí đến mức nước mắt giàn giụa và nỗi bất lực, sự sợ hãi,...thì  hình ảnh bạn ấy hiện lên, say mê nắn nót từng dòng chữ làm mình thấy phải cố gắng hơn, và không thể kìm lòng nhắn tin nói chuyện với bạn ấy một chút. Cứ thế, từ những đứa chẳng mấy thân quen vì khác lớp, chúng mình cứ ngày một gần nhau hơn.

Rồi thật nhanh, ngày tổng kết năm học - cái ngày 1.7 ấy, khi nhìn thấy mình trong bộ áo dài trắng, bạn ấy liệu có rung động, liệu có khắc ghi,... Mình tự trăn trở điều ấy. Sau này, mọi thứ qua, có một điều làm mình tiếc nuối. Hôm ấy chưa kịp cùng nhau chụp một tấm ảnh. Vì mình ngại, vì trời mưa, vì điều gì, mình cũng không biết nữa,... Năm tháng đưa thoi,chúng mình nắm tay nhau bước vào kì thi THPT quốc gia. Bạn ấy đã được tuyển thẳng vào Bách Khoa, thi tốt nghiệp là chính nên dành hầu hết thời gian để lo lắng cho mình. Mình biết ơn rất nhiều, tháng năm ấy, những ngày đêm cùng nhau thức học bài, hò hét nhau đi học, mình ốm, stress kinh khủng về gia đình cũng như bài vở, nếu không có bạn ấy ở bên lau nước mắt, ôm mình nhẹ nhàng và nói “mọi chuyện rồi sẽ qua”, mình mấy phen muốn dừng lại... 

Kỳ thi kết thúc, ra khỏi trường thi, chúng mình bình thản và hoài niệm. Từ nay dưới sân trường này không còn đôi bạn ríu rít chuyện trò, không còn những ngày cùng nhau đi đến trường,vào thư viện, tìm cách ngồi cạnh nhau giờ chào cờ, không còn thấy nhau ở quán trà sữa quen thuộc...

Thấm thoát thì chúng mình đã xa nhau khá lâu, một cách âm thầm, lặng lẽ, không lí do như cách chúng mình chưa bao giờ công khai nó. Mình cảm thấy ngại yêu, mình cho rằng bạn ấy vì muốn bằng bạn bằng bè nên mới chấp nhận mình, nhưng có lẽ vì ích kỉ thì đúng hơn. Mình muốn tập trung cho sự nghiệp trong khi bạn ấy muốn lập gia đình sớm. Một số việc xảy ra, mình suy nghĩ có đôi chút khác trước, nghe thật kì dị, đấy là lí do mình đẩy người đã cùng trải qua những nỗi đau của tuổi mười bảy ra khỏi cuộc đời. 

Ban đầu chỉ là muốn tỏ ra giận dỗi bạn ấy một tuần vì chuyện gì giờ mình không còn nhớ. Nhưng không hiểu sao chàng trai càng xin lỗi, chúng mình ngày càng xa cách nhau hơn. Mình  moi ở bạn ấy đủ thứ để so sánh, để có thể quên bạn ấy. Và cuộc sống đại học không dễ dàng gì, cũng do mình có quyết định đi làm thêm quá sớm, chúng mình chia tay thực sự. Với mình, mọi chuyện chấm dứt nhưng bạn ấy vẫn gọi, mình biết nhưng đến mười lần liên tục mình cũng không bắt. Mình cũng không hiểu, mình sợ điều gì từ bạn ấy. 

 

Một bạn nam tuyệt vời, đẹp trai ngày trước hiện lên như một tên đeo bám, mình luôn cho rằng đó là kẻ không đáng tin, thỉnh thoảng nhắn những tin vô nghĩa, rủ mình đi chơi hay làm những điều linh tinh trong khi đi làm rất mệt, đi học rất khó. Mình quên rằng mình không nói với bạn ấy mình đi làm thêm. Rồi ngày tháng dần qua, không nhìn thấy mặt, cảm xúc càng nhạt nhoà, cuộc sống cuốn mình đi, bạn ấy thì nghĩ mình chỉ giận dỗi nên cứ suốt ngày nhắn tin không mục đích rõ ràng, làm mình càng ác cảm. Mình không hiểu sao với một đứa con gái đã không trả lời tin nhắn suốt mấy tháng, không chịu nghe điện thoại, chặn trên facebook và zalo mà bạn ấy còn quan tâm đến. 

Mãi một khoảng thời gian sau, nhờ thầy giáo, mình mới nhận ra lỗi. Mình không đưa ra câu trả lời rõ ràng cho câu hỏi của bạn ấy. “Còn thích nhau không?”. Mình chần chừ như vậy vì mình luôn cho rằng bạn ấy là một sự lựa chọn, là kế hoạch B. Mình giận chính mình khi biết điều ấy và nhanh chóng đưa ra câu trả lời “KHÔNG”. Bạn cũng sốc và ngạc nhiên nhưng một khi người nam có được câu trả lời, kết quả rõ ràng như vậy, họ không còn lí do gì để trông chờ hay suy diễn về một tình yêu hay điều gì đó nữa, chúng mình chính thức bước ra khỏi cuộc đời của nhau, có thể là tháng, năm nhưng cũng có thể là mãi mãi. 

Mình chỉ muốn nhắn gửi với người ấy: “Ước mơ khát vọng của tuổi 17 khi bên nhau từng chia sẻ ấy sẽ khác đi sau những trải nghiệm của cuộc đời, mong là tương lai, tình yêu một thời của mình sẽ luôn thành công và tìm được một cô gái tốt hơn, chàng trai tuyệt vời à”.

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top