Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Hà Nội Dù Đẹp, Nhưng Không Phải Nơi Để Gắn Bó

BÀI DỰ THI 258: TÔI THÍCH VỀ QUÊ

Họ và tên: Vô Diện

/“Khiến người ta gánh không nổi không phải giá cả của mấy món vật chất này, mà là đem theo chúng mỗi lần chuyển nhà. So với giá thuê nhà tăng cao, thứ càng làm con người ta sợ hãi hơn là việc liên tục phải chuyển chỗ ở. Nó có nghĩa là bạn mãi mãi chẳng thể cắm rễ ở thành phố này"/

---

Gửi lại đây đôi dòng suy nghĩ vấn vương của tuổi trẻ...

Tôi lại một lần nữa đến với Hà Nội, thời gian ngồi xe buýt hay đi một quãng đường xa luôn tạo cho con người ta những dòng suy tư cuốn từ dòng này đến dòng khác, vụn vặt không đâu, như gió thổi trên đường, lúc chợt ùa đến tưởng chừng như có thể viết ra vài trang văn, lúc lại cảm thấy trống rỗng, bâng khuâng khó tả. Tôi nghĩ: “Tiền lương nên được tính bằng độ chăm chỉ hay tính chất công việc?”; “Mình đi học nhiều khi xoay vòng vòng với đống bài vở, bố mẹ vừa làm phần việc của mình lại gánh thêm cuộc sống của người khác sao mà siêu nhân thế?”; “Giá như quá khứ mình quyết định đúng đắn hơn thì tốt, nhưng nếu thế thì lại mất đi một phần trải nghiệm của thực tại.”; “Tuổi trẻ thật nhiều bấp bênh, chỉ có sức trẻ là hành trang đáng quý, còn trẻ là còn làm được nhiều điều nhưng mà sao độ tuổi vàng lao động của con người dài thêm thì thật tốt, nhanh nhanh chóng chóng thời gian chạy gì mà nhanh thế, mấy đứa em đã cao hơn cả mình. 24 giờ/ngày, 7 ngày/tuần bay vèo trong tích tắc, không thể làm việc trong tình trạng thư thái được. Tuổi cao mà tâm hồn trẻ vẫn có thể rực rỡ theo cách riêng, “gừng càng già càng cay” nhưng sức lực của tuổi trẻ mà có vẫn tốt hơn. Như vậy, ông đi tưới vườn về sẽ chẳng còn đau lưng.”... Cứ vậy, tôi ngồi vẩn vơ hết cả đoạn đường. 

Tôi đã đến Hà Nội nhiều lần những năm trước, đó là những chuyến đi chơi đầy hào hứng, đi chơi là thấy vui rồi nhưng lần này thì khác, chuyến đi này rất lâu mới có thể hoàn thành hoặc cũng có thể kéo dài thêm đến 3/4 đời người nếu như không tìm được cơ hội để về quê sống. Những ngày đầu lên thành phố, nỗi nhớ nhà cứ bùng lên trong tôi mỗi khi gặp khó khăn, áp lực. Càng nghĩ về những chuyện đã qua, tôi lại càng nhớ nhà hơn.

Hà Nội thật là đẹp, đặc biệt vào ban đêm, đứng từ trên cầu đi bộ mà nhìn xuống dòng xe tất bật xuôi ngược với ánh đèn quả là một khung cảnh lung linh, làm người đang vội vã bất giác trông thấy mà phải đứng lại nhìn. Hà Nội trong sự đông đúc có vẻ vắng lặng, trong sự náo nhiệt vẫn tồn đọng vẻ buồn man mác toát ra từ sự cổ kính, từ dòng người đến rồi dời đi, rồi lại đến... Tôi thích ở quê hơn, chắc chắn là như thế. Tôi chưa bao giờ có ý định sẽ ở lại Hà Nội lâu dài. Tôi cũng thích sự yên tĩnh, ổn định, tính tôi vậy. Hà Nội chưa bao giờ đủ lý do để thuyết phục tôi cắm rễ lâu dài hoặc cũng có thể chẳng tạo cho tôi cơ hội. Tôi không chọn Hà Nội và Hà Nội cũng dửng dưng với tôi.

Có thể nhiều người trẻ nghĩ lựa chọn đó quá an toàn, cuộc sống như vậy thì bình thường quá, ở thành phố bay nhảy mới khẳng định được bản thân. Nhưng với năng lực của mình, tôi vẫn kiên định với suy nghĩ nhất định sẽ về quê làm việc. Đôi khi cố gắng để được trở nên bình thường chính là một điều phi thường. Hà Nội thì nhiều thứ tốt thật đấy, quần áo, dịch vụ, các cửa tiệm, quán xá… nhưng nhu cầu của tôi không nhiều đến thế, ở quê là đủ rồi. Với cùng một mức lương hoặc thiếu hơn một tẹo, sống ở quê vẫn thấy cuộc sống ngọt ngào hơn. Sau này thì sao? Bố mẹ chúng ta? Các mối quan hệ họ hàng? Nhất định sẽ đến lúc cần đến bạn. Ở thành phố cũng có màu xanh, nhưng sao sánh được với màu xanh tươi mát bạt ngàn từ gác cao nhìn xuống chạy tít vượt tầm mắt ở thôn xóm quê tôi. Nếu muốn có một tầm nhìn rộng ở Hà Nội, bạn chắc chắn phải ở trên một tòa nhà cao tầng, còn nếu chỉ bình bình, tầm nhìn của bạn sẽ bị chắn bởi những nhà, những cửa khác. 

Thế nên dường như Hà Nội thích hợp với người có vị thế hơn. Tôi từng nhớ khi xem “30 chưa phải là hết”, có một câu nói của Mạn Ni, cô gái từ quê lên thành phố thế này: "Khiến người ta gánh không nổi không phải giá cả của mấy món vật chất này, mà là đem theo chúng mỗi lần chuyển nhà. So với giá thuê nhà tăng cao, thứ càng làm con người ta sợ hãi hơn là việc liên tục phải chuyển chỗ ở. Nó có nghĩa là bạn mãi mãi chẳng thể cắm rễ ở thành phố này". Về quê, tôi có thể cảm nhận không khí Hà Nội khác hẳn với ở quê, hít một hơi thật sâu, cảm giác khoan khoái, nhẹ nhàng tràn đầy lồng ngực. Và rồi, với tôi mà nói Hà Nội chỉ thích hợp để dạo chơi, không thích hợp để gắn bó lâu dài.

Một ngày nào đó rời đi, thành phố này cũng sẽ nằm một góc trong trái tim tôi bởi sự chiêm nghiệm mà nó đem lại. Là một người trẻ, tôi chọn về quê sống lâu dài, còn bạn, bạn có muốn giống tôi hay ở lại với Hà Nội?

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top