Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Tương Lai Và Hiện Tại

BÀI DỰ THI 254: HIỆN TẠI QUYẾT ĐỊNH TƯƠNG LAI HAY TƯƠNG LAI QUYẾT ĐỊNH HIỆN TẠI?

Họ và tên: Bút Chì

/Mong rằng một sớm đầy nắng của những năm sau, ngoảnh đầu lại, tôi sẽ không hối tiếc vì đã sống hết mình cho những năm tháng tươi đẹp mà ngắn ngủi của tuổi trẻ.../

---

"Chúng ta- rốt cuộc là sống cho hiện tại hay sống cho tương lai, Hiện tại quyết định tương lai hay tương lai quyết định hiện tại?

Theo các em "Hiện tại quyết định tương lai hay tương lai sẽ quyết định hiện tại?", câu hỏi được thầy môn kỹ năng mềm đặt ra trong một buổi chiều đầy nắng. Thầy đã kể cho cả lớp một câu chuyện trước khi đưa ra câu trả lời sau cùng. "Có chú gà một chân bị buộc vào gốc cây to, chú ta quả thực rất nỗ lực, vất vả để thoát khỏi cái cây đó, nhưng tất cả những gì chú gà ấy có thể làm là cố hết sức chạy vòng quanh gốc cây, đến một lúc nào đấy, chú kiệt sức và chịu thua, nằm gục xuống đất trong sự mệt mỏi và tuyệt vọng, đôi mắt buồn bã không nói nên lời. Đó không phải là hình ảnh minh họa không thể hợp lý hơn cho những người suốt ngày thoạt trông rất nỗ lực đấy, cố gắng đấy, nhưng họ không biết cố gắng vì điều gì và cho điều gì, cũng vì không có điểm đến, đích đến cụ thể ấy, họ chỉ có thể xoay vòng vòng trong sự tuyệt vọng và đau khổ mang tên cố gắng giả tạo sao?".

Thầy lại hỏi một bạn bất kỳ "Ước mơ cụ thể của em là gì?", "Dạ, là làm một người kế toán giỏi ạ", "Uhm, vậy em có phát hiện ra, khi em có một đích đến cụ thể, em sẽ lấy nó làm kim chỉ nam, làm động lực quyết định đến hành động và suy nghĩ của em ở hiện tại không?, Có phải để muốn hoàn thành ước mơ làm kế toán giỏi giang ấy, em sẽ không để bất kì một ai thúc ép mà cố học toán thật giỏi, những con số và công thức tưởng chừng nhạt nhẽo mà lại trở nên thú vị và khiến em hứng thú hơn bao giờ hết, em cũng sẽ cố rèn cho bản thân đức tính nhẫn nại và tỉ mỉ, em luôn tự nhủ không sao cả, hôm nay mình cực, mình mệt một chút cũng không sao vì em biết rằng tương lai tươi sáng ấy đang vẫy gọi em, và tất cả những gì em cần làm là giơ tay đón lấy những giông bão nhưng đáng ấy!"...

"Vậy là, các em của thầy ơi, không ai phủ nhận những việc hiện tại các em làm đóng vai trò quan trọng hình thành nên các em những năm tháng sau này, nhưng chúng thật sự chỉ có ý nghĩa và đi đúng hướng khi các em biết rõ các em muốn trở thành ai và làm gì sau này, đừng để bản thân giống chú gà, cố gắng vòng vòng đến tột cùng nhưng chỉ đổi lấy một tương lai vô định vì không biết rõ mình muốn gì?"

VẬY THEO CÁC BẠN ĐANG ĐỌC NHỮNG DÒNG NÀY, HIỆN TẠI QUYẾT ĐỊNH TƯƠNG LAI HAY TƯƠNG LAI QUYẾT ĐỊNH HIỆN TẠI?

Xin được phép kể câu chuyện về một người bạn thân của tôi. Bạn ấy đã cùng tôi đi hết những ngày tháng tươi đẹp tuổi học trò, hứa hẹn sẽ cùng nhau viết tiếp tương lai đại học và hẹn ước sẽ chứng kiến quá trình chập chững bước vào "thế giới trưởng thành của người lớn". Biết bao điều đẹp đẽ đến thế mà, trong kì thi năm ấy, vì một chút bất cẩn và có thể là không may mắn nữa, bạn tôi đã trượt xét tốt nghiệp vì thiếu 0.2 môn Lịch Sử đầy tức tưởi. Từ đó bạn tôi như trở thành một con người khác, tôi cũng ít liên lạc hẳn với bạn dù nhà hai đứa cách nhau có vài con hẻm với vài bước chân, càng khó khăn hơn khi bạn tôi quyết định khóa tất cả các tài khoản mạng xã hội và sống khép mình, không muốn giao tiếp với ai.

Như mọi năm, dòng tin chúc mừng của gia đình bạn bè sau mười hai năm dùi mài kinh sử ghế nhà trường là hương vị không thể thiếu, nhưng liệu có mấy ai nhận ra bạn tôi đã phải buồn đến nhường nào không khi đọc được những dòng đấy, phần vì áp lực ngay trong chính căn nhà có bố mẹ và định kiến xã hội đè nặng khi cho rằng rớt tốt nghiệp là một chuyện đáng nhục nhã và tệ hại để đè nặng lên đôi vai ấy.

Trong một lần hiếm hỏi sang nhà bạn chơi, tôi chợt nhận ra bạn đã trở thành con người khác, ít nói, trầm tính, và cũng thay đổi ngoại hình đáng kể, mái tóc cắt đầu đinh như con trai, quần áo xộc xệch. Dù đã cố cười nói với tôi nhưng không thể giấu sự trống rỗng trong ánh mắt. Bạn kể dạo này mình rất siêng năng, hằng ngày đều dành 30 phút để ôn lại sử, chuẩn bị cho kì thi lại năm tiếp theo. Đúng là bạn tôi học nghiêm túc thật đấy, bạn cố gắng cho hiện tại thật đấy,nhưng bạn tôi không còn quá hy vọng ở tương lai nữa, bạn cũng đã từng nói bạn không quá mong chờ bất cứ điều gì ở tương lai nữa. Vậy là những cố gắng hôm nay chỉ là cố gắng đối phó cho một tương lai vô định và bất kỳ khó khăn nào ập đến cũng sẽ khó có thể đứng vững được, vì đơn giản thôi, nó làm gì có nền.

Và tôi, người đang viết những dòng này đây, tôi cũng có một câu chuyện. Từ năm tháng thuở còn học cấp 3, tôi luôn mong muốn mỗi sớm mai tại đất nước Châu Âu hoa lệ, ước mình được sống trong môi trường quốc tế, tự do mà ở đó tôi thực sự được sống là chính mình, thỏa sức mà vùng vẫy, khám phá mọi giới hạn bản thân, không phải lo sợ bị dòm ngó và chỉ trích của những người xung quanh. Quả thật, nhớ lại những ngày ấy, tôi sống mà như đếm từng ngày chính thức được tung tăng ở vùng đất mới...Mọi thứ chắc chắn sẽ thật đẹp biết bao nếu như cái dịch Covid ấy không đến và làm cho bố mẹ tôi thất nghiệp, tệ hại hơn, bố tôi phát hiện mình mắc căn bệnh nan y, điều đó đã chính thức giáng một đòn chí mạng vào con người luôn mang đầy hoài bão và ước mơ như tôi. Khoảnh khắc ấy, tôi biết ước mơ du học ấp ủ bấy lâu ấy đã tan thành bọt biển, hòa lẫn với nước như nó như hề tồn tại...

Rồi tôi vẫn phải thi và học đại học như bao bạn khác, nhưng lại chọn sai ngành học. Đối với tôi, việc mỗi ngày mang bộ dạng phờ phệt,bệ rạc lên giảng đường không còn là chuyện đáng ngạc nhiên nữa, rồi hằng ngày phải tiếp thu những con số khô khan, những công thức toán nhạt nhẽo ấy thật sự rất kinh khủng. Mỗi tiết học đến rồi đi mà như cả hàng thế kỉ đã trôi qua, mang cả tôi người như đang sống ở một thế giới khác trôi theo. Thoạt nhìn tôi vẫn vô tư, vui vẻ nói cười, nhưng tận sâu thẳm, tôi ghét cuộc sống này vô cùng.Tôi ghét phải đối mặt với chính cuộc đời mà mình còn không làm chủ được nó, ghét việc phải tỏ ra vẫn ổn nhưng bên trong đầy trống rỗng và cô đơn đến cùng cực. Đôi lần tôi nghiêm túc suy nghĩ về cuộc sống của mình, tôi chợt nhận ra, mình vẫn còn muốn được đi tiếp thu nền văn hóa mới ở một đất nước mới, mà quan trọng hơn, được học ngành mà mình thích, khi nghĩ về những điều đó, trong tôi lại dâng trào nhiệt huyết và say mê khó cưỡng. Ước mơ viễn vông cho một tương lai xa đằng tít tắp kia vậy mà lại kéo tôi khỏi sự biếng nhác và chán ghét cuộc sống này, may là điểm số cấp ba cũng tạm gọi là ổn để giúp tôi có thể xin được học bổng cho 4 năm đại học, tôi cũng tự mình lên mạng tìm tòi các kỹ năng cần thiết cho ngành nghề mong muốn, kì thực, việc đó không hề mệt mỏi chút nào, tôi cũng tập tành viết luận văn nữa...

Ngồi viết những dòng này, không phải mọi chuyện đều suôn sẻ, tôi vẫn đã và đang đối mặt với áp lực tài chính nếu muốn đi du học và cả bố mẹ đều khuyên không nên tiếp tục cái việc làm vớ vẩn ấy nữa, nhưng biết sao được, đó chính là ước mơ của tôi, tuy xa vời nhưng ít nhất nó cũng cho tôi vài hy vọng nhen nhóm như thứ ánh sáng chập chờn ở con đường đầy tăm tối, nó đã giúp tôi biết cuộc sống này có ý nghĩa đến nhường nào..

Tôi biết chứ, còn nhiều khó khăn lắm đây đang ở ngay trước mắt tôi, sau lưng tôi, ngay bên cạnh tôi, ở khắp mọi nơi chỉ chực chờ nuốt chửng tôi, con nhỏ 18 tuổi chưa trải nhiều sự đời. Nhưng không sao cả, vì giờ đây tôi đã biết mình muốn là ai, sống vì điều gì. Nếu có vấp ngã, tôi sẽ lại như thế, như con lật đật có té đau bao lần vẫn cứ đứng thẳng, cao đầu hướng về phía trước....

..Mong rằng một sớm đầy nắng của những năm sau, ngoảnh đầu lại, tôi sẽ không hối tiếc vì đã sống hết mình cho những năm tháng tươi đẹp mà ngắn ngủi của tuổi trẻ...

 

     ...  Gửi đến sự mạnh mẽ cho tôi...."

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top