Giỏ hàng

GenZ Kể Chuyện: Chẳng Có Ai Cả, Chỉ Có Mình Tôi Tự Ôm Lấy Chính Mình

BÀI DỰ THI 33: TÔI VÀ TÔI

Họ tên: Bùi Thanh Đức

/Cô đơn đôi lúc cũng đâu quá tệ, phải không?/

---

/có cánh rừng chết vẫn xanh trong tôi

có con người sống mà như qua đời/

(Đồng dao cho người lớn - Nguyễn Trọng Tạo)

Khoảng 2 tuần trước, tôi tự tay chấm dứt mối quan hệ với người bạn thân nhất của mình trong một hoàn cảnh không thể tệ hơn: tôi nói những lời thậm tệ nhất, rồi thẳng tay block cậu trên Facebook. Nếu trước đó, có người hỏi tôi rằng: “Chúng mày thân với nhau như thế, có bao giờ nghĩ rằng sẽ nghỉ chơi với nhau không?” thì chắc tôi cũng sẽ chỉ cười, chẳng mảy may suy nghĩ mà nói: “Hâm. Bọn tao như hình với bóng ấy.”. Quả thực, mỗi khi muốn làm chuyện gì hay đi đâu đó, tôi đều sẽ rủ cậu. Cậu, từ lúc nào, đã len lỏi vào cuộc sống của tôi và trở thành một phần của nó, khiến tôi không tưởng tượng ra rằng nếu thiếu đi cậu thì mình sẽ ra sao. Và giờ thì, tôi cũng đã hiểu được đôi chút về câu trả lời. Chúng tôi vẫn chạm mặt nhau thường xuyên, nhưng cả hai không ai nói gì. Chúng tôi lướt qua nhau, như những con người xa lạ, dù mới đây thôi còn chẳng thể tách rời. 

Không hiểu sao, càng trưởng thành, tôi càng mất đi nhiều mối quan hệ khác nhau, và mất theo nhiều nghĩa khác nhau. 

Với bạn bè hay với những người mà tôi từng coi là tri kỷ, “mất”, nói đơn giản, là chúng tôi không ở cạnh nhau nữa. Niềm vui đã hoá thành những khoảnh khắc hân hoan ngắn ngủi, còn nỗi buồn là những ngày dài chịu đựng và gặm nhấm một mình trong cô độc.

Với gia đình, “mất” là khi tôi không còn giữ được sự trung thực và chân thành. Tôi vẫn nhớ có một người bác họ vẫn luôn khen tôi là một thằng nhóc vui tươi, hay cười. Tôi cũng không biết có đúng không, chỉ có điều ở hiện tại, điều đó chắc chắn không còn đúng. Tôi hay cáu gắt, nóng nảy, thiếu kiên nhẫn với người trong gia đình, tới mức mà “khó tính” và “lầm lì” cũng có thể được xem là hai người bạn tâm giao mới rồi đấy. Bữa ăn từng là nơi gắn kết, cùng nói cùng cười của bốn con người, không biết từ bao giờ đã chỉ còn tôi và mẹ, thiếu vắng hẳn đi hình bóng người bố luôn về trễ vì bận việc và người anh đã xa nhà đi đại học. Những khi tôi và mẹ rủ rỉ bên tai về mọi điều trong cuộc sống như trước kia đã trở nên hiếm hoi biết bao.

Dần dà, tôi sợ phải chia sẻ những cảm xúc của mình với người khác và cũng thật khó để diễn đạt thành lời. Tôi không biết cách để kể cho họ về những “đám mây đen” luôn bủa vây trong tâm trí. Chắc cũng vì lẽ đó mà chúng ngày một lớn hơn và cũng nhiều hơn. Tôi dãi dầm dưới những cơn mưa cảm xúc tiêu cực, để rồi tâm trạng luôn thật u buồn và ảm đạm.

Tinh thần có vấn đề khiến tôi dễ bị khủng hoảng. Gần như, tôi chỉ thực sự cảm thấy thoải mái và nhẹ nhõm trong căn phòng quen thuộc. Tôi tự dựng nên một bức tường nơi tôi an toàn nép đằng sau, giao tiếp và ứng xử với bất kỳ ai tới gần. Như cách mà Anton Chekhov tái hiện lại một Belikov luôn giấu đi cơ thể sau những chiếc bao nóng nực, tôi cũng đang náu mình sau lớp vỏ bọc của bản thân. Lớp vỏ bọc ấy vững chắc, hoàn hảo, nhưng cũng ngày càng trở nên ngột ngạt và bí bách. Có lẽ một ngày, khi đủ can đảm để cởi bỏ lớp mặt nạ vẫn luôn đeo bám, tôi sẽ không còn biết đâu mới chính là tôi.

Đau đáu trong hành trình dài kiếm tìm bản thân, mỗi ngày tôi lại càng chìm sâu vào những nỗi cô đơn khôn xiết. Dù đã cố tránh né nó bằng những công việc, mục tiêu không hồi kết, tôi lại càng cảm thấy chơi vơi và trống rỗng khi có được những thứ mà tôi nghĩ là tôi muốn. Tôi tìm đến mạng xã hội trong những ngày cảm thấy không muốn làm gì cả, nhưng rồi từ lúc nào lại nghiện nó tới mức không tài nào buông nổi chiếc điện thoại xuống. Và cuộc sống của tôi, mỗi lúc lại càng chìm sâu vào những điều vô nghĩa.

Người ta vẫn thường đùa nhau: “Ngoài kia có gần 8 tỷ người, vậy mà mày còn không kiếm được người yêu.”, còn với tôi, đó là không tìm được một mối quan hệ đúng nghĩa sẽ giúp tôi san sẻ bớt những sự mệt mỏi và cô đơn này, một mối quan hệ khiến tôi phải nghĩ, thì ra sống trên đời cũng không tệ đến thế.

Đôi lúc, trong những phút giây được ngồi lại và ngẫm nghĩ, tôi tự vấn bản thân sao lại để mất nhiều sợi dây liên kết với người khác đến thế. Tôi nhớ lại những lúc họ nói ra những thứ độc hại và hành động tồi tệ, nhưng ngay lập tức nghi ngờ chính mình, rằng liệu mình có đang nghĩ quá lên không? Tôi thừa hiểu mình là một người nhạy cảm. Tôi luôn suy nghĩ nhiều và hay để tâm đến những lời nói hay hành động của người khác, dù chúng có nhỏ nhặt tới mức nào. Trong những nỗ lực phân tích và tìm tòi ý nghĩa sâu xa ẩn sau những câu nói, lúc nào cũng là những ý tưởng không có thực khiến tôi như phát điên.

Như Lana Del Ray từng cất giọng rằng cuộc đời như chiếc TV trắng đen, tôi cũng nhìn cuộc sống này theo lăng kính hai màu tối giản. Những thứ nửa vời, chông chênh như sắc xám pha trộn chính là những gam màu vô nghĩa. Tôi là kiểu người rạch ròi và không bao giờ nghĩ tới việc cho người khác cơ hội thứ hai một khi đã làm tổn thương sâu sắc tới cảm xúc của chính mình. Lối suy nghĩ đó hẳn sẽ khiến những người xung quanh cảm thấy ngột ngạt và quá tải. Tôi biết rõ điều đó, nhưng làm sao có thể chối bỏ nó đây, khi đó là “cái tôi” mà tôi vẫn ngày ngày tìm kiếm và định nghĩa? Có lẽ, càng trưởng thành, con người ta càng trở nên khác biệt và đôi lúc là “dị hợm”, nhưng khi “cái tôi” được bộc lộ, tôi sẽ không ngại mà nắm chặt nó. Trong lý thuyết trò chơi, một trò chơi có tổng bằng không là tình huống nơi chiến thắng của người này đồng nghĩa với thua cuộc của người khác. Cuộc đời với tôi cũng giống như trò chơi ấy vậy: khi tôi có được thứ này, chắc chắn tôi sẽ phải chấp nhận hy sinh những thứ khác ít quan trọng hơn.

“Cái tôi” của bản thân tôi là một “cái tôi” ích kỷ, nhưng như thế thì đã sao? Một mối quan hệ đúng nghĩa sẽ thật tuyệt, tôi vẫn luôn nghĩ như thế. Nhưng một mối quan hệ yêu cầu tôi phủ nhận chính “cái tôi” của mình, có lẽ tôi sẽ không thực sự cần đến nó. Chấp nhận và thể hiện “cái tôi” cùng chính kiến của bản thân sẽ là chiếc kim la bàn duy nhất chỉ hướng tôi đi trên con đường kiến tạo và xây dựng một “tôi” đúng nghĩa. Tôi không biết hành trình này sẽ dài và cô đơn tới nhường nào, nên không ngần ngại bước đi chính là câu trả lời duy nhất.

Cô đơn đôi lúc cũng đâu quá tệ, phải không?

#bila #đọc_để_trưởng_thành

---

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top