Giỏ hàng

GenZ Kể Chuyện: Chuyện Của Năm Mười Lăm

BÀI DỰ THI 18: CHUYỆN CỦA NĂM MƯỜI LĂM

Họ tên: Amiwitch

/Tôi không biết rằng mình đã đủ lớn hay chưa để nói ra những lời giấu kín trong lòng, những điều mà ngay khi người ngoài có thể đã biết, mà những người thân trong gia đình thì lại chẳng mảy may chút gì./

---

Tôi lớn lên trong sự giáo dưỡng nghiêm khắc của cha mẹ, luôn phải răm rắp gọi dạ bảo vâng, chưa bao giờ tôi được có cái gọi là tâm sự “chính thức” với cha mẹ cả. Tôi không biết rằng mình đã đủ lớn hay chưa để nói ra những lời giấu kín trong lòng, những điều mà ngay khi người ngoài có thể đã biết, mà những người thân trong gia đình thì lại chẳng mảy may chút gì. Tôi vẫn sợ phải nói ra tâm can sâu kín đáy lòng. 

Tâm sinh lý phát triển trước tuổi, tôi biết yêu từ năm học lớp 9, cái tuổi 15 với biết bao thay đổi từ trong ra ngoài, từ tâm sinh lý đến đôi mắt môi; yêu một người lớn hơn mình những bảy tuổi. Và những cái hành động dại dột tuổi mới lớn ấy, đến bây giờ, khi tôi sắp là cô gái 18, nhiều lúc vẫn rùng mình giữa đêm khuya suy nghĩ về những chuyện quá khứ. Năm ấy, vì cơn nắng mùa hạ quá chói chang làm tôi thẫn thờ, vô tình đẩy cửa bước vào tâm hồn của người ấy. Tôi yêu, như chưa từng được yêu. Tôi bị cuốn lấy theo dòng cảm xúc mãnh liệt của tuổi chớm lớn, biết nắm cầm đôi tay rắn chắc, biết thả mình theo cái hôn đầu, biết những gì khi yêu một người lớn tuổi. Thật may mắn rằng, ông trời luôn có mắt, Người bảo vệ tôi khỏi những cám dỗ dục vọng hừng hực thoát ra bởi thân thể khi yêu mà bây giờ chỉ cần nghĩ lại cái bàn tay ấy mới đụng nhẹ vào eo, tự dưng tôi thấy sởn lạnh gai ốc. Nghĩ rằng, cứ âm thầm sẽ bịt kín được mắt mọi người cho mối tình chóng vánh, nhưng không, càng giấu càng lộ, tôi bị phát hiện trong một đêm không có trăng. 

Phải cá là tôi gan hơn gan cóc, khi một đứa con gái chưa đầy 15 tuổi lại có thể đi ra ngoài đêm tối một mình với một người đàn ông đã ngoài 20, thực sự là rất dũng cảm. Tôi không hiểu sao lúc đó mình lại cả gan sẵn sàng đi như vậy, do bị tình yêu che mờ mắt chăng? Khi đó tôi đã thi xong cấp 3, tôi bị tịch thu điện thoại do nghịch quá nhiều, ảnh hưởng đến kết quả học tập... tịch thu điện thoại, nhưng tôi lén lấy sim ra để liên lạc với một số người, mượn điện thoại của người ấy rồi để quên luôn. 

Đêm hôm khuya tĩnh vắng, có tiếng ếch nhái văng vẳng cạnh ao, rồi cả tiếng mèo nghêu ngoao đến là rợn; một mình mặc chiếc áo phông kẻ sọc cùng quần lửng đen, nhón nhén mở cánh cửa rồi bước ra ngoài đi về phía người ấy. Nếu chỉ đến và đưa sim cho nhau, thì mọi chuyện đã kết thúc vào lúc 22:10, nhưng ai đâu đoán trước một điều gì đúng không,... tôi đã đề nghị gợi anh đi dạo quanh một chút. Tôi vẫn nhớ đó là ngày 10/8/2019, tôi cố tình không xem trận Chung kết bóng chuyền giữa NEC (Nhật Bản) và ĐT Việt Nam; chủ đích gặp lại người cũ. Cũng là trò chuyện đơn thuần, không nắm tay, không âu yếm, không còn cảm xúc của thời yêu, chúng tôi cứ đi như thế, bầu trời đêm dày đặc không chút ánh sáng, chỉ có le lói đèn đường, êm đềm. 

Một tiếng kêu thất thanh. La lớn. “Mai ơi, Mai ơi... Mai” của bà, bà đang đi tìm tôi khi không thấy tôi ở trong phòng. Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, bà gọi cho bố mẹ tôi, và rồi cả nhà tôi đi tìm. Lúc đó tôi chỉ nghĩ mình tàng hình đi được thì tốt, tôi có trực giác khá tốt khi cảm được điều không may trong lần ra ngoài đêm lần này. Thật, quá bất ngờ, tôi cũng chẳng biết xoay sở như thế nào, vừa chạy bỏ mặc người kia chỉ mong thân mình không đến nỗi thịt nát xương tan. “Nhà này đ*o có đứa con gái như mày”. Tôi bị kéo lê xềnh xệch trên nền đường. Bố mẹ tôi, khỏi phải nói, tức giận và thất vọng như thế nào. Mới vào lớp 10, đáng ra sẽ được vui vẻ chuẩn bị cho một cấp học mới, nhưng không, tôi tự đi theo một con đường quái gở, đó là cái giá phải trả sau nhiều lần lén lút yêu sớm. Sau lần đó, tôi trầm cảm hơn hai tháng, một đứa hướng ngoại như tôi, chú ý đến danh tiếng, thì đó là một cú sốc lớn.

Tôi sợ hãi, tôi trốn chạy, có lúc tôi giật mình liên hồi chỉ vì nghĩ lại thời đó. Tôi nhắm mắt, hình ảnh ám ảnh về cái đêm bị bắt tại trận ấy vẫn dai dẳng đeo bám trong trí não tôi. Một nhát dao dài, có dùng thời gian làm kim khâu vẫn bị những kinh hoàng xé toạc sợi chỉ quên lãng. Chuyện qua rồi, bố mẹ tôi không nhắc lại, nhưng vẫn ngấm ngầm răn đe tôi, mẹ thì vẫn hay nói bóng nói gió “Yêu rồi nó phải khác chứ”, “Mấy đứa yêu sớm là ngu, là dại”... cái câu nói ấy, bây giờ vẫn bám chặt lấy lý trí tôi, tôi không dám mở lòng lần nữa. 

Khi mà ở cái tuổi không phải là nhỏ, cũng không phải là lớn; con người ta sẽ khó lòng điều chỉnh cảm xúc, hành vi của mình. Tôi may mắn hơn nhiều người là chưa đi quá sâu vào con đường tình ái, tôi vẫn còn có gia đình bên cạnh, vẫn nhận được sự tha thứ của nhiều người, dù chăng đã bị mai một đi ít nhiều. Không ít những người bạn bằng tuổi hay nhỏ tuổi hơn, đã gánh vác hệ lụy của việc yêu sớm. Tự tâm chúng ta biết mình đang làm gì, đúng hay sai, nên hay không nên... Chẳng có gì là lạ với một đứa trẻ 14 15 công khai yêu đương, tình yêu không sai, thậm chí nó đẹp lắm, như thiên đường cảm xúc giữa vườn cây đời đầy trái ngọt; chúng ta sai ở cách hành xử với tình yêu của mình. Chọn cách yêu như nào, tùy thuộc vào quan điểm của mỗi người. 

Tôi tin rằng, thế hệ GenZ, chúng ta sẽ sáng suốt trong con đường ái tình của mình, không chỉ là đẹp cho chúng ta mà còn đẹp cho những kỉ niệm sau này trở thành điều không thể có lại. Và mỗi ta, sinh ra là một đóa hoa, hãy biết nở rộ một cách đúng đắn nhất!"

#bila #đọc_để_trưởng_thành

---

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.


 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top