Giỏ hàng

GenZ Kể Chuyện: Đừng Vì Thích Ô Mà Không Che Ô

#genZ_kể_chuyện

BÀI DỰ THI 24: ĐỪNG VÌ THÍCH MƯA MÀ KHÔNG CHE Ô, ĐỪNG VÌ CÔ ĐƠN MÀ NGỪNG CỐ GẮNG

Họ tên: L

/Con người là một thực thể phức tạp, họ thích mưa nhưng lại che dù khi mưa xuống./

---

"Một cô bé đang dần đánh mất cái bản ngã ở độ đôi mươi thì ai đó đã thủ thỉ  bên tai cô ấy rằng: ‘’Cuộc đời này là một phép trừ, hay  đúng hơn là một phép đào thải, cô hãy cứ như chú chim non thu mình nhìn ngắm những đôi cánh đang rang rộng giữa trời xanh kia đi”. 

Đến đây, chắc hẳn một vài người sẽ ngầm đưa ra giả thuyết: cô bé này mới bị bồ đá nên trầm cảm, hay nó lại đi vay lãi  lập nghiệp thất bại ấy mà…. Và ôi dào, nó sẽ thức tỉnh sau lời khuyên đầy lý tính kia ngay thôi. Nhưng không, cô bé đó đang  quẩn quanh trong đống len rối bời của đồng tiền mà tạo hóa đã gửi tín hiệu cho cô từ khi cô còn cảm thấy  một chiếc kẹo mút cũng làm cô vui.  Và cũng có vẻ như cô được ưu ái  là một trong những đứa con  của  thần lý trí, những câu nói  bên trên  chỉ mang tính lý thuyết trên giấy và không có sức thuyết phục trong đống len rối bời bao quanh cô. 

Áp lực đồng tiền đã khiến cô không  dám nghỉ ngơi, cuồng quay theo vòng lặp thời gian công việc hoàn hảo mà cô mải miết  chạy theo, cô chấp nhận sự cô đơn, chấp nhận gạt sang một bên những ước mơ hoài bão để chống chọi lại cuộc sống xô bồ ngoài kia, bởi cô muốn giàu, cô thương cha mẹ cô tần tảo sớm hôm, bán mặt cho đất bán lưng cho trời mà cũng chỉ nhận về có dăm ba hào lẻ, cô không muốn mẹ cô không dám đụng đũa vào đĩa thịt gà  và biện minh rằng : “bệnh cao huyết áp ăn thịt gà lại phải đi mua thuốc, thế là cũng quá tội”. 

Cô cũng biết cuộc sống của cô vô cùng tẻ nhạt, luôn có nở những nụ cười gượng gạo để giấu đi sự mệt mỏi và cô thi thoảng bị xao nhãng, trong trạng thái vô định vào những đêm lang thang nơi góc phố xưa với những bản nhạc Trịnh nao núng lòng người. Nào có ai biết được rằng, cô cũng muốn trở lạc quan, lan tỏa năng lượng tích cực cho mọi người, cũng muốn có ai đó làm con mèo chơi đùa, vờn yêu đống len rối của cô hay đơn giản là thả hồn vào những  làn sóng  miên man hay nhâm nhi tách trà chiều ngắm nhìn hoàng hôn buông xuống nơi ánh đồng cỏ bao la xanh mướt xa kia.Chỉ đơn giản thế thôi. Trong cô, cô luôn khao khát muốn rũ bỏ sự chi phối của đồng tiền, gác lại mọi ưu phiền của cuộc đời để thỏa mãn thú vui xê dịch, để bản thân trở thành một cô giáo trẻ dạy học trên bản nhưng kí ức của sự nghèo đói, sự vất vả  của ba mẹ đã níu giữ cô, không cho cô một  tia hy vọng của sự bùng nổ, phá cách, buộc cô đi theo lối mòn mà cô gọi đó là chấp niệm.  

Cô vẫn luôn thầm hiểu con người ta sinh ra đã mang một âm thanh riêng, kẻ vang, kẻ trầm, người bổng. Cô thầm lặng tạo ra những góc nhỏ trong lòng cô. Vội vã giữa dòng người, dòng xe nối đuôi nhau, tiếng còi xe vang vọng một khoảng trời ngay ngã tư đèn đỏ, cô vu vơ nhìn đứa bé  bán trứng bên đường tay cầm sách đọc, cô man mác buồn nhưng vẫn chỉ dừng lại hai chữ “ đồng cảm”. Ẩn sâu trong cô một tình thương nhân ái, nhưng cô tự lòng đấu tranh rồi thoáng tặc lưỡi cái nhẹ hòa vào chốn náo nhiệt xa kia để nhanh chóng kịp giờ làm. Khuya buông,  cô không cho phép mình trở nên yếu đuối, phải tự đánh tiếng vang thoát nghèo nhưng cuộc sống  phũ phàng đã quật ngã cô trong căn phòng trọ ẩm thấp, gạt bỏ hy vọng những nỗ lực cố gắng của cô sẽ được thời gian đáp trả. 

Cô đang sống mà không có đam mê, những âm thanh sống động ngày hè, những tiếng cười trẻ thơ vọng lại phía phòng cô cũng không thể làm cô nở một nụ cười hờ hững. Như thỏi nam châm,  góc tối thân quen mời gọi cô thu mình, và  để cô bắt đầu mường tượng ra những nghịch lí.  Tại đây, chỉ có câu văn của Haruki Murakami mới có thể vẽ nên tâm trạng cô lúc này: “Thỉnh thoảng tôi vẫn thấy cô đơn đến nhói lòng, ngay cả nước tôi uống, không khí tôi thở dường như cũng tua tủa những chiếc kim dài, bén ngót. Những trang sách trên tay tôi lấp lánh ánh kim loại đầy đe dọa như những lưỡi dao lam. Lúc 4 giờ sáng, chung quanh lặng tờ đến độ tôi như nghe thấy tiếng nỗi cô đơn đâm rễ vào thân tôi mỗi lúc một sâu…” Bỗng thoáng qua ánh đèn đường,  cô tự nhiên đứng dậy mở bản nhạc với giai điệu du dương theo cô suốt những năm tháng rực rỡ và có vẻ như cô đã không còn là kẻ lạc đường trên chính tấm bản đồ mà cô vẽ ra. Phải chăng cô đang nghĩ về đồng lương - viên thần dược xoá tan mọi ưu phiền của cô- ngày mai cô nhận hay hình ảnh cô đang xà trong lòng mẹ hóng mát góc sân đếm những vì sao lấp lánh ngày hè hoặc cũng có thể, cô biết cô có vật vã đau khổ đến nhường nào thì ngày mai lại là một ngày cô phải cố gắng, cô yếu đuối rồi ai xem? Có lẽ vậy. 

Con người là một thực thể phức tạp, họ thích mưa nhưng lại che dù khi mưa xuống nhưng họ luôn có lí lẽ sống riêng cho của mình. Hãy cứ là chính bản thân khi thần thời gian còn cho phép bạn!

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top