Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Rất Gần Và Cũng Rất Xa

BÀI DỰ THI 47: RẤT GẦN VÀ RẤT XA

Họ tên: SH.

/Con người kỳ lạ quá, cứ xa xa gần gần...Nhưng thật may mắn, sự tốt đẹp của con người vẫn luôn ở đó, và chỉ cần mình chịu quan sát, hoặc chỉ cần nhìn thôi, là sẽ thấy./

---

Đêm tối. Đèn tắt. Điện thoại mở và đôi mắt mỏi mệt nhưng không sao đi vào giấc ngủ vì đang xem mọi người tranh luận trên một bài viết bất kỳ.

Trời sáng. Ánh nắng chan hoà. Mắt nhìn thẳng phía trước nhưng không nhìn thấy một ai.

Điều kỳ lạ nhất, điều mà mình đã luôn thắc mắc là về khoảng cách của con người. Thật kỳ lạ khi ai đó có thể tâm huyết viết những lời bình luận, những tâm sự và chia sẻ từ tận đáy lòng cho những người xa lạ. Những người xa lạ mà có khi cả đời người ta cũng không thể gặp. Ở trên mạng. Rồi cũng chính người ấy, thật kỳ lạ khi không thể mở lời thương yêu với những người ngay cạnh mình. Thật kỳ lạ, khi một ai đó có thể nhận xét thoải mái cho một người lạ vu vơ trong một bài viết. Nhưng lại e dè ngần ngại bày tỏ sự góp ý cho một ai đó tiếp xúc mỗi ngày.

Con người thật xa.

Thế mà, cũng thật kỳ lạ, xe hết điện phải dắt mỏi mệt suýt bật khóc giữa đêm. Bỗng đâu ai đó chẳng hề quen biết "Bạn về đâu nhỉ? À, mình cũng thuận đường, để mình đẩy xe giúp". Lại càng kỳ lạ, chẳng nói chẳng kêu gì, chỉ nằm sà ra bàn như vẫn luôn thế. Lại có người mua túi chườm bụng. Cũng thấy hiếu kỳ, sao mẹ có thể biết mình đang thèm bánh bèo để mua nhỉ? Rồi còn kỳ cục hơn nữa, người đang hiền lành phát cáu lên vì mình làm sai bài tập. Xong lại chấp nhận giảng giải đến năm lần. Trông cô bán hàng rong đầy vẻ nghi ngờ nhưng "điện thoại rẻ bèo cứ gọi đi". Ơ kìa. 

Con người thật gần.

 Nơi đâu đó trên thế giới cháy rừng, thiên tai, bệnh tật. Một người cách đó nửa vòng trái đất cầu nguyện mỗi ngày và nhiệt tình chia sẻ trên tường nhà. Nơi quê hương đất mẹ có nơi chịu bệnh tật, ôi trời sao không nghĩ cho người khác? Phải tránh xa ngay thôi. Nơi đâu đó diễn ra chiến tranh thảm khốc ngày nào cũng lên báo, thời sự đưa tin. Một người nhếch miệng "Ôi dào chuyện thiên hạ." Hàng xóm có bác lớn tuổi bị đột quỵ ngã xuống nền nhà, người ấy sốt sắng chạy vội đưa bác đi bệnh viện. Một người nổi tiếng kêu gọi giúp đỡ một vùng chịu lũ lụt, hàng trăm, hàng nghìn những người lạ mặt đóng góp của ít lòng nhiều. Một bác tổ trưởng tổ dân phố kêu gọi đóng góp giúp một nhà nào đó vừa gặp chuyện buồn, "ôi giời lại tiền" nhưng còn đóng nhiều hơn số được kêu gọi. Vận động nhau đóng góp. Mới hôm qua thôi còn thì thầm là nhà kia cũng chẳng tốt lành gì.

Con người kỳ lạ quá, cứ xa xa gần gần. Ngột ngạt. Muốn phá bỏ màn hình trước mặt. Muốn hét lên thật to cho cả thế giới biết mình là ai! Muốn tự do bộc lộ cá tính với cuộc sống thực, chứ không phải vài ba câu viết linh tinh trên mạng.

Con người kỳ lạ quá, cứ xa xa gần gần. Lạc lõng. Mình là ai nhỉ? Tại sao mình chưa thành công được như bạn H, chị T, anh Q, chưa có gì để khoe trên phần giới thiệu bản thân? Sao mình chẳng được đến những chỗ sang chảnh, chụp ảnh đẹp thế nhỉ? Mình phải làm gì bây giờ? Mình muốn gì vậy nhỉ? Mình phải làm sao để bước ra được thế giới ngoài kia?

Con người kỳ lạ quá, cứ xa xa gần gần. Bùng nổ. Mình mặc những bộ đồ nổi bần bật, ấy chà bao nhiêu ánh mắt. Mình nói những lời đầy khí phách, ấy chà bao nhiêu tiếng rầm rì. Mình trở thành tâm điểm. Mình tỏa sáng đúng với vị trí của mình. Mình cũng có những tấm hình rất đẹp và tự hào. Ai cùng đẳng cấp mới được chơi cùng nhé.

Con người kỳ lạ quá, cứ xa xa gần gần. Thất bại. Mình không đạt được điểm số cao ngất ngưởng mà mình đặt ra. Không còn những tán dương và ngưỡng mộ. Mình chẳng cần ai hết! Nhưng sao ánh mắt mình luôn tìm kiếm những người bạn tri kỷ?

Con người kỳ lạ quá, cứ xa xa gần gần. Yên bình. Hoá ra mình vẫn luôn có những người ở bên. Một hai người bạn cười toe toét hoặc lo lắng. Những người thân buồn lòng vì sai lầm của mình nên trách mắng, rồi lại yên lặng tìm cách xoa dịu mình. Một vài người xa lạ chẳng mấy khi giao tiếp đưa ra lời khuyên xác đáng. Một ai đó an ủi đôi ba câu, hoặc đồng cảm, qua những dòng bình luận trên trang mạng.

Thế là mình chẳng còn băn khoăn lắm nữa. Con người lúc xa lúc gần, vì ai cũng đang đi trên hành trình của mình mà nhỉ. Thế giới mạng cũng là một thế giới, thế giới thực tế cũng là một thế giới. Con người chẳng xa đến thế. Con người vẫn luôn gần. Và con người cũng vẫn luôn thể hiện lòng tốt. Những lời an ủi và khen ngợi trong một bài viết. Những sự góp ý chân thành trong những bài viết khác. Những hành động nhỏ bé trong cuộc sống hàng ngày. Những tấm lòng ấm áp mà bất chợt được nhận lấy từ những người chỉ lướt qua nhau một lần.

Mình sẽ còn vấp ngã, sẽ mắc những lỗi lầm ngớ ngẩn. Mình sẽ còn thất bại, nhận ra mình vẫn còn nhiều thiếu sót. Mình sẽ còn đứng dậy, tìm kiếm ra những điều chưa bao giờ thấy của bản thân. Mình sẽ còn tiến lên, nhận ra luôn luôn có chỗ trống cho sự phát triển. Nhưng thật may mắn, sự tốt đẹp của con người vẫn luôn ở đó, và chỉ cần mình chịu quan sát, hoặc chỉ cần nhìn thôi, là sẽ thấy.

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top