Giỏ hàng

GenZ Kể Chuyện: Tôi Đã Từ Bỏ Ước Mơ Của Mình Như Thế Nào?

BÀI DỰ THI 30: TÔI KHÔNG MUỐN LÀ KẺ ĐỘC NHẤT, TÔI MUỐN LÀ MỘT PHẦN CỦA THẾ GIỚI VĨ ĐẠI

Họ tên: Minh Nguyễn

/đôi lúc, chúng ta nên nhìn vào con đường mình đang bước đi trước mắt chứ không phải đỉnh núi trước mặt/

---

Gửi đến bạn, người đang đọc những dòng suy nghĩ và tâm tư của tôi.

Chắc hẳn, bạn đang muốn biết rằng tôi có thể nói lên điều gì từ một chủ đề rộng mà không kém phần sâu sắc như vậy? Làm cách nào mà tôi có thể tạo nên dấu ấn cho bản thân? Liệu đó có phải là một tư tưởng đi ngược lại một hiện tượng nào đó trong xã hội? Liệu đó là một góc nhìn đa chiều về một ý niệm trong cuộc sống? Không, những lời tôi sắp nói tới đây sẽ không có gì quá đỗi phức tạp cả, hay chí ít đó là những gì tôi nghĩ ... Tôi muốn kể cho bạn nghe về cách tôi đã từ bỏ giấc mơ của mình.

Sinh ra và lớn lên trong gia đình chan đầy bởi sự yêu thương, ủng hộ và những lời dạy đúng đắn, bản thân tôi cảm giác như mình đã quá may mắn so với rất nhiều người. Bố mẹ tôi từng nói rằng, họ sẽ ủng hộ tôi với bất cứ con đường nào mà tôi chọn miễn sao đó là một nghề chân chính, lương thiện. Có thể nói, từ lúc nhỏ, ý niệm về phải trái, đúng sai đã được in sâu trong tiềm thức của tôi như hai phần trắng đen rõ rệt. Nhưng tiếc thay, với những ai đang lớn lên hay đã già dặn, họ đều biết rằng hiện thực chính là một màu xám xịt nơi mà sự thật luôn nằm ngổn ngang. Chúng ta không thể luôn sống trong những trang sách, những lời lý thuyết sáo rỗng mà phải bước ra đối diện với hiện tại trước mắt và với tôi, hiện tại đó là việc lựa chọn giữa theo đuổi ước mơ hay chăm lo cho gia đình. Và bạn biết không, tôi luôn mình muốn có thể làm một công việc gì đó lý tưởng. Tôi không hề muốn cuộc sống của mình chỉ có làm việc mà muốn nghề nghiệp trở thành một phần của quan niệm sống. Tôi muốn bản thân đi tìm cái đẹp, cái tinh hoa trong việc mình làm và đóng góp nó cho xã hội.Trong trường hợp này, đó là đạo diễn điện ảnh. Tôi muốn bản thân có thể truyền cảm hứng cho người khác, cho họ thấy những khía cạnh, những mảng màu của cuộc sống chưa được khai phá. Vậy mà, ở cái ngưỡng cửa của chọn lựa, tôi đã bỏ nó qua một bên.

Nếu để nói về cái đẹp của điện ảnh trong con mắt của tôi, một trang giấy thôi có lẽ cũng chả đủ. Thứ duy nhất tôi có thể so sánh nó là với một cánh đồng bao la, nơi đó bản thân tôi có thể tự do bay nhảy, vẫy vùng trong một khoảng không tưởng chừng như vô tận. Ở nơi ấy, mỗi ý tưởng điên rồ, những lời giấu kín mà trực chờ để tuôn trào, sống động hóa và trở thành sự thật. Đó là nếu một ngày tôi có thể tìm ra được nơi ấy. Và bạn biết không, tôi đã thực sự nghiêm túc về việc đó. Cho đến gần cuối cấp ba thôi, tôi vẫn mua những cuốn sách về điện ảnh về để đọc, tôi nhớ mình đã xin mẹ nhờ bạn cho tôi được đến trường quay của đài truyền hình để xem quá trình dựng hình, tôi đã thực sự muốn được thi danh vào trường điện ảnh. Tôi làm tất cả những thứ đó vì đó là đam mê, là sở thích, là cách mà tôi nghĩ có thể được công nhận, được tự hào. Tôi muốn ghi dấu một cách mạnh mẽ để được nhớ đến, tôn trọng và yêu thương bởi những người xung quanh mình.

Nhưng.

Tại sao trong chúng ta lại luôn ẩn giấu một khát khao được bày tỏ như vậy? Tại sao chúng ta luôn cố gắng để bản thân được lắng nghe, thấu hiểu? Phải chăng sự tồn tại của mạng xã hội, của các cộng đồng, của sách vở, của những lời răn dạy đã một phần nào đó nhấn chìm chúng ta? Lẽ nào, ta đang kẹt trong chính khát vọng của mình? Ta vẫn luôn cố gắng theo đuổi, nỗ lực đạt được một điều gì đó nhưng cũng chính bản thân chúng ta cũng không thực sự hiểu rõ điều đó? Như diễn viên hài danh tiếng Jim Carey đã từng nói: “Hãy cẩn thận, trong nỗ lực chứng minh bản thân, bạn có thể trở nên vô hình.”

Theo tôi, trong thời đại khi khoảng cách tăng lên những ngôn từ lớn dần, mỗi người chúng ta có thể nói lên được rất nhiều điều. Đặc biệt là giới trẻ, Gen Z với kiến thức được đúc kết từ quá trình hiện đại hóa, hội nhập hóa là nhóm hiểu biết hơn ai hết về những vấn đề đương thời. Chúng ta cảm thấy cần nói lên, cần thể hiện bản lĩnh cá nhân vì chúng ta có sức mạnh để làm vậy.Tuy vậy, bạn cũng nên nhận ra rằng ngoài kia cũng có hang tram vạn, hàng triệu người như bạn, để một cá nhân nào đó đạt được đỉnh cao và trở nên khác biệt là cả một quá trình vô cùng thử thách. Đương nhiên, bạn luôn có quyền được tham gia vào cuộc đua ấy nhưng liệu khi đạt được rồi bạn có thực sự hạnh phúc? Và nếu bạn thất bại, liệu bạn có thể chấp nhận được rằng bản thân sẽ trở nên vô hình? Và quan trọng nhất, liệu giấc mơ của bạn đã thực sự hợp lí hay nó chỉ là một cái tôi nhất thời? Xin chớ hiểu lầm ý tôi, tôi không đánh giá hay dạy đời bạn, điều tôi muốn bàn ở đây là mỗi chúng ta đều có con đường riêng để chọn lựa. Tôi đã hi sinh giấc mơ của bản thân để chọn lựa những thứ an toàn hơn vì tôi tin rằng như vậy đã đủ. Tuổi trẻ là bay cao, bay xa nhưng ánh mặt trời lại quá chói lòa mà khiến ta quên đi sự nhỏ bé của cái bóng của mình. Đôi lúc, chúng ta nên nhìn vào con đường mình đang bước đi trước mắt chứ không phải đỉnh núi trước mặt.

Lúc này đây, khi gõ ra những lời này, tôi đang là sinh viên năm nhất chuyên ngành quản trị doanh nghiệp. Tôi tin rằng con đường tôi chọn vẫn có thể xây dựng cộng đồng và đóng góp một phần sức lực làm đẹp xã hội. Tôi không hề còn muốn trở thành kẻ độc nhất nữa, tôi muốn được là một phần của thế giới vĩ đại này.  Tôi chúc cho mỗi chúng ta,những con người đang trong cuộc hành trình của chính mình, bước đi thật mạnh mẽ, vững vàng và luôn tin tưởng vào lựa chọn của bản thân.

#bila #đọc_để_trưởng_thành

---

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top