Giỏ hàng

GenZ Kể Chuyện: Tôi Ghen Tỵ Với Chị Gái Tôi

BÀI DỰ THI 10: TÔI GHEN TỴ VỚI CHỊ GÁI TÔI

Họ tên: Jang

/là do cuộc sống đổi thay hay do chính tôi đang trưởng thành mỗi ngày?/

---

“Giọt buồn làm nhòe đi dòng kẻ mắt, hòa cùng cơn mưa là những nỗi buồn kia....” Câu hát lại vang lên trong cái tĩnh lặng nao lòng của bầu không khí. Lại không gian quen thuộc ấy. Đã gần một năm nay tôi chọn cho riêng tôi nơi để chút hết mọi u sầu, phiền não của cuộc sống chính là sân thượng. Mỗi khi hoàng hôn buông xuống hay những chiều tràn ngập mây đen đều khiến tôi khóc. Tôi luôn tự hỏi chính mình là do cuộc sống đổi thay hay do chính tôi đang trưởng thành mỗi ngày? Mười bốn năm sống ở đời cũng là mười bốn năm trải nghiệm. 

Từ khi còn rất nhỏ, là con út trong nhà lại hay ốm đau nên tôi luôn được ba mẹ nuông chiều hơn chị của mình. Lớn hơn chút nữa, khi vào lớp một tôi trở thành một cô gái gầy, chăm ngoan, nghe lời thầy cô ba mẹ và học lực đứng top của khối. Tôi cứ vậy mà sống vô tư hồn nhiên. Tích cực tham gia mọi hoạt động của lớp, chưa từng nổi cáu với một ai. Tôi cũng cứ vậy mà tích cực chăm lo học tập chỉ vì một điều giản đơn được mọi người ngợi khen. Tôi yếu mềm, lại rất hay sợ, có lần ngất xỉu ngay giữa sân trường, điều này càng làm tôi trở thành món bảo bối của gia đình. Tôi không phải làm bất cứ việc gì, mọi công việc nhà tôi do chị tôi lo liệu.

Lớn hơn chút nữa, hiểu chuyện một chút tôi nhận ra sự đố kị của chị dành cho tôi, cũng bởi vì vậy mà tôi hay bị mắng, bị đánh khi ba mẹ đi làm không có ở nhà. Có lần tôi cố tình giành tivi với chị mà chị tôi đã nắm lấy cổ áo tôi luôn tay tát vào mặt tôi . Tôi đau, rất đau... Tôi khóc, khóc rất nhiều...Tôi cũng chỉ là một đứa trẻ đâu phải là sắt hay đồng. Lúc ấy, tôi chỉ mong được mẹ vỗ về, được thấy mẹ mắng chị, nhưng bất lực tôi chẳng biết làm sao chỉ biết chạy xuống bếp ngồi chờ ba mẹ về. Chị tôi cũng không hề xuống dỗ tôi một lời cứ vậy mặc tôi làm sao thì làm. Cuối cùng ba tôi cũng về, tôi đã cố để bố thấy tôi đang khóc nhưng cuối cùng tôi nhận lại cũng chỉ là những lời quát mắng. Mẹ tôi đi làm về không biết chuyện gì nên cũng cứ nói cười vui vẻ như mọi ngày. Tôi đau lắm, rất đau...không phải là nỗi đau thể xác mà là nỗi đau tinh thần. Sự bao bọc bấy lâu nay của tôi như vỡ tan. Tôi hận vì nghĩ ba thương chị hơn tôi, tôi hận vì nghĩ mẹ đã không còn quan tâm tới tôi nữa rồi.Từ khi ấy trở đi tôi luôn sống trong thù hận luôn cố gắng thật nhiều, cố gắng học tập, cố gắng nghe lời mọi người, cố gắng làm tốt hơn chị tôi. Có lẽ vì vậy mà chị tôi luôn bị mắng nhiều hơn tôi. Chỉ vậy thôi cũng đã làm tôi mãn nguyện.Tôi đã dành hai năm cuộc sống của mình cho những ý nghĩ ấy....

Và rồi hai năm kết thúc cũng là lúc tôi bước chân vào ngưỡng cửa trung học cơ sở. Một lần nữa hiện thực cuộc sống như tát thẳng vào mặt tôi, dội cho tôi một gáo nước lạnh để rồi bản thân chợt nhận ra tôi đã dành hai năm của mình để khắc sau cái vết thương có thể lành nay lại chẳng thể xóa nhòa. 

Tất cả những nghĩ suy hành động ấy đã trở thành nỗi ám ảnh trong sâu thẳm con người tôi để rồi đã hai năm trôi qua tôi chưa từng gọi chị tôi là “chị” lấy một lần. Cách gọi thân mật, hai tiếng “chị-em” như không còn tồn tại trong gia đình tôi. Tôi cũng tất bật bận rộn với công việc học tập của riêng mình. Trở thành học sinh đội tuyển, đứng trong hàng ngũ học sinh mũi nhọn của trường sau này tôi như không còn thời gian để vui chơi như các bạn cùng trang lứa. Vì với tôi. Tôi như có nét chững chạc hơn dù luôn mạng cho mình bên ngoài là hình ảnh một cô gái mềm yếu, hiền lành, học giỏi, dễ mến luôn được các bạn chở che, giúp đỡ, chơi cùng. Nhưng sâu thẳm trong nội tâm tôi là những nỗi đau luôn được giấu kín chẳng hề được hé lộ. Tôi bận rộn học tập, học không ngừng nghỉ tới tận mười hai giờ đêm và thức dậy vào năm giờ sáng.

 Khoảng thời gian học tập cật lực ấy ba mẹ tôi đã luôn nói rằng: “Đi ngủ sớm đi con không lại ốm xuống đó.”, bạn bè tôi cũng luôn hỏi: “Bạn học không mệt à”. Tôi lại được phong thêm danh hiệu “mọt sách”. Dù vậy chẳng một ai nhận ra rằng tôi cũng chỉ là học sinh lớp sáu, mọi người thích vui chơi tôi cũng rất thích, có những hôm mệt mỏi chỉ muốn ngủ tới tận sáng nhưng đồng hồ báo thức lại vang lên tôi cố ngồi dậy vực lại tinh thần học tập, và tôi đã khóc, tôi dùng hai tay bịt miệng thật chặt để không ai nghe thấy tiếng khóc của tôi… Nhưng từ lâu tôi đã trở thành sự kỳ vọng của gia đình, trở thành học sinh ưu tú trong mắt mọi người. Tôi đã không còn cơ hội để thoát khỏi cái mác ấy để vui đùa nữa. Tôi phải học. Chỉ vậy thôi.

 

Thời gian thấm thoát trôi qua tôi đã chuẩn bị bước vào ngưỡng cửa cấp ba và tôi mang lại cho mình tám tấm giấy khen danh giá, ba giải khuyến khích, giấy chứng nhận cháu ngoan Bác Hồ. Thời gian ngày một trôi qua, tôi đã thay đổi trở nên ít nói, không còn nhanh nhẹn hoạt bát, luôn lẩn tránh mọi hoạt động xã hội, trở nên cáu gắt, luôn chìm đắm trong suy tư, gương mặt đậm nét buồn tới nỗi dù là người lần đầu gặp cũng phán rằng: “Sao trông bạn buồn vậy”, “Chứ mi làm chi mà cứ buồn suốt như con tê”.... Tôi chỉ mỉm cười vì chẳng biết nên giải thích thế nào.Tôi thay đổi, cuộc sống thay đổi, ba mẹ tôi cũng không còn hòa thuận như trước kia, luôn tràn ngập tiếng cãi vã, ba mẹ cãi nhau, chị tôi cãi bố mẹ tôi… Mọi thứ ngay từ đầu đã sai, đã luôn sai. Nhưng như vậy tôi luôn im lặng lẩn tránh tìm thế giới riêng một mình ngắm bầu trời chiều của thế gian. Cứ vậy cuộc sống của tôi cứ vậy mà trôi qua.... 

#bila #đọc_để_trưởng_thành

---

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top