Giỏ hàng

Phải Chăng Sống Là Tỏa Sáng!

Thuở nhỏ, tôi thường được nghe...

Thuở nhỏ, tôi được bà nội kể câu chuyện về hai cây nến. Trong một đêm tối mất điện, có hai cây nến giống nhau được thắp sáng và để trong cùng một căn phòng nhưng một cây để ở đầu phòng còn cây kia thì ở cuối. Bỗng nhiên, một cơn gió mạnh thổi vút qua, cả hai cây nến bị dập tắt, chỉ lim dim đốm lửa tàn. Cây nến ở đầu phòng chấp nhận bị tắt vì nghĩ có cố cũng chẳng làm được gì. Còn cây nến ở cuối phòng lại khác, nó cố hết sức làm bùng lên những tàn lửa cuối cùng, nó cố lắm và cuối cùng nó đã cháy sáng trở lại. Chính vì thế, gian phòng lại sáng trở lại. Và bà bảo tôi rằng: Hãy luôn như cây nến ở cuối phòng vậy! Đúng thật, cuộc đời con người phải như cây nên đó vậy. Phải chăng, sống là “tỏa sáng”?

Một nhà triết học đã từng nói: “Mỗi con vật khi sinh ra đều là tất cả những gì mà nó có. Chỉ có con người là ngay từ thuở lọt lòng thì chẳng là gì cả. Nó phải làm như thế nào thì nó sẽ được trở thành như thế ấy, và nó phải tự làm bằng tự do của chính nó. Tôi chỉ có thể trở thành kẻ do chính tôi làm ra". Chúng ta là chính chúng ta, chúng ta tạo nên con người mà chúng ta muốn. Và “Tỏa sáng” chính là một cách để chúng ta tạo nên con người không chỉ bản thân mà cả xã hội này đều muốn! 

Vậy “Tỏa sáng” là gì? 

Khi tạo hóa ban cho chúng ta sinh mệnh, ta đã là chính ta với những gì nguyên sơ, hoang dại nhất. Đã bao lần chúng ta từng tự nhủ: Tôi là ai? Tôi sinh ra trên cõi này là để làm gì? Sau này liệu còn mấy ai nhớ đến tôi nữa? Hãy là tôi dần bị lãng quên, vùi dập theo thời gian? Không ai muốn ai làm hình bóng của ai cả. Không ai muốn ai bị lãng quên cả. Ta là ta. Những âm vang trong tâm hồn ta thổn thức vọng lại như cất lên thành từng lời nói, thành một bản hòa ca. Tuy vô thức, vô hình, nhưng ta đã thực sự thành một thực thể đặc biệt - duy nhất trên cõi đời. Bạn ạ! Mỗi con người chúng ta thì đều là một sản phẩm kì diệu của tạo hóa và mỗi người biết cách tạo nên nét độc đáo riêng biệt gọi là “cá tính” trong mắt mọi người. Chính điều đấy làm bạn không mờ nhạt. Đó mới thực sự là sống. “Sống” không chỉ mang nghĩa sinh học, không thuần túy là tồn tại. Hay nói cách khác, nói theo một cách chính xác nhất, sống là cần tạo cho mình một giá trị , sống là cần phải tỏa sáng! 

Tỏa sáng như thế nào cho đúng đắn?

Bất kể ai có ý thức sống đều muốn vươn lên những cái cao hơn, những cái hoàn thiện hơn, những cái đẹp hơn để trở thành CON NGƯỜI viết hoa. Ai cũng có ý thức của riêng mình, có ước mơ riêng, không ai giống ai cả. Vậy nên cá nhân tôi cho rằng, sống đẹp là chưa đủ mà chúng ta cần phải sống “tỏa sáng”. Dẫu biết rằng khi chúng ta sống đẹp thì mới tỏa sáng nhưng tỏa sáng mang hàm ý sâu sắc hơn. Đó còn là sự tự khẳng định mình, làm cho cuộc đời mình không bị chìm vào quên lãng, làm những điều gì đó có ích cho cuộc đời, cho tất thảy đồng loại của chúng ta. Đã bao giờ bạn thử nhìn lên bầu trời đêm để ngắm những vì sao vào những ngày không mưa hay chưa? Nó tạo ra cho tôi những suy ngẫm: “Sẽ là gì nếu chúng không tỏa sáng?” Hay phải chăng tỏa sáng là lí do để vì sao kia tồn tại? Và cứ thế tôi lại suy nghĩ về sự tồn tại ở mỗi người. Con người không chỉ đơn thuần sống đẹp mà phải là “đẹp theo một cách riêng”. Và hơn hết tỏa sáng phải chân chính mới thực sự có giá trị. Nhiều người đốt cháy giai đoạn để tới thành công bởi những thủ đoạn nhưng họ nào đâu biết cái giá trị ta đúc rút ra được từ những lần thất bại. Tuy “Cá tính” làm nên phần nào đó trong ta nhưng cái gì cũng có mức độ của nó và đừng biến nó thành những điều lố lăng và kệch cỡm. Hãy bắt đầu tỏa sáng bằng chính những việc nhỏ nhất, phù hợp nhất mà đó chính thực là tâm huyết của chúng ta.

Minh chứng cho những con người đã “Tỏa sáng” dẫu nghịch cảnh?

Bạn biết Nick Vujicic chứ? Một con người đầy nghị lực phi phàm. Anh sinh ra với một cơ thể khiếm khuyết trầm trọng, không có tay lẫn chân. Cứ tưởng anh sẽ rơi vào tuyệt vọng nhưng không, hiện hữu trong anh là bao khát vọng và ước mơ. Anh truyền cảm hứng tới rất nhiều người trong đó có tôi. Anh đã “tỏa sáng” theo cách của riêng anh. Hay thầy giáo Nguyễn Ngọc Kí, từ năm lên 4 tuổi, ông bị bệnh và bị bại liệt cả hai tay, nhưng ông đã cố gắng vượt qua số phận của mình và trở thành nhà giáo ưu tú. Dẫu khiếm khuyết nhưng họ đều “tỏa sáng” với chính bản thân họ, với gia đình, với chính cả xã hội này. Và họ đều có những cuốn sách ý nghĩa viết về cuộc đời, truyền cảm hứng cho ta.

Còn những loài vật thì sao?

Đàn cá hồi phải vượt ngàn dặm thác để tới vùng nước ấm đẻ trứng.  Chú rùa biển vừa chào đời phải tự tìm đường về biển khơi nơi những hàm răng sắc nhọn chực chờ để nuốt chửng chúng. Biết bao loài vật khác từ lúc sinh ra phải tự bươn chải cho cuộc đời mình. Sự sống đâu phải là dễ dàng. Ở sâu trong rừng rậm nơi mà bao thú dữ sinh sống, sự sống lại càng trở nên hiếm hoi. Loài người ta cũng thế mà thôi. 9 tháng 10 ngày, mẹ mang nặng đẻ đau. Rồi đến lúc ta chào đời, cha mẹ nâng niu dạy dỗ suốt 18 năm trời ròng rã. Sự sống đâu phải nói có là có. Bởi thế sự sống không thể để vô nghĩa được, không để ta phung phí đi trong những tháng ngày nông nổi. Không cố gắng, cứ mãi lãng phí chỉ làm bạn chết dần chết mòn. Chỉ khi chúng ta “tỏa sáng” chúng ta khát khao sống mãnh liệt, cháy hết mình với ngọn lửa đam mê thì đó mới chính là niềm hạnh phúc đích thực.

Những người vĩ đại thực và trong trang sách

Sống tỏa sáng ta mới thấy đời thật ý nghĩa. Sống tỏa sáng thì chúng ta mới chiếm trọn được cảm tình của mọi người, được mọi người ngưỡng mộ, kính trọng, noi theo. Trong cuộc kháng chiến bảo vệ tổ quốc, đã biết bao chàng trai, cô gái dũng cảm ngã xuống vì độc lập dân tộc. Bác Hồ vĩ đại của chúng ta, bôn ba cả nửa đời người với mục đích đất nước được giải phóng, nhà nhà ấm no. Chàng thanh niên Pa-ven dẫu chịu bao đau đớn hi sinh nhưng vẫn theo đuổi lí tưởng vẫn mãi ủng hộ cách mạng (Thép đã tôi thế đấy). Chú bé Remi với lòng quả cảm, khao khát tự do làm chủ cuộc sống của mình chứ không dựa dẫm vào ai khác hơn hết cậu không bao giờ làm trái với đạo đức (Không gia đình). Thời gian hủy hoại dường như tất cả, nhưng trái tim họ vẫn còn mãi, mãi trường tồn theo thời gian. Với tôi, họ đã thực sự tỏa sáng.

Bài học rút ra cho tôi và bạn

Cuộc sống muôn hình vạn trạng nên không hẳn lúc nào cũng bằng phẳng và toàn màu hồng. Giống như hai mặt đối lập của mâu thuẫn. Tuy đối lập nhưng chúng thống nhất chặt chẽ với nhau. Có sáng ắt có tối, có thiện phải có cái ác,... Vậy nên không phải lúc nào bạn cũng có thể tỏa sáng được. Nhưng bạn cũng đừng vì thế mà nản, đừng vì thế mà trì hoãn, đừng để khó khăn đánh gục. Chỉ có kiên trì, chăm chỉ mới là chìa khóa dẫn bạn đến tỏa sáng. Và bạn biết đấy bông hoa nở trong nghịch cảnh, bùn lầy mới là bông hoa đẹp nhất. Hay như chú chim trong tiểu thuyết “Tiếng chim hót trong bụi mận gai”: “Bởi vì mọi điều tốt đẹp chỉ có thể có được nếu chịu trả giá bằng nỗi đau vĩ đại,...”

Vậy tôi và bạn ...

Cô gái Diệu Huyền, tác giả cuốn tự truyện “Như hoa hướng dương” không hề buông xuôi trước lưỡi hái của tử thần. Cô không ngày nào từ bỏ, 7 năm chiến đấu với căn bệnh ung thư máu. Không lúc nào cô không khao khát sống, cống hiến. Phải chăng những lúc đó, những con người phi thường mà lặng lẽ, lại hóa thành những ngôi sao sáng trên bầu trời đêm? “Tất cả chúng ta đều là thiên tài” - Einstein đã từng nói vậy. Và chỉ ta mới đánh thức được kẻ thiên tài đấy trong ta. Một con người có khả năng tỏa sáng là con người dám sống với chính mình. Hãy hành động! Một chân trời tươi sáng, rực rỡ sắc màu đang đợi bạn bước tới!

Nội dung: Đạt Trần - Bila Team
Ảnh: Anh Duy - Bila Team

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top