Giỏ hàng

VÌ SAO TÔI CẢM THẤY VUI KHI KHÔNG ĐƯỢC “MƯỜI PHÂN VẸN MƯỜI”

“Đặc ân của việc trở thành một người bình thường”

Bố mẹ tôi đã mang đến cho tôi rất nhiều điều - đó là một tuổi thơ hạnh phúc, những kỳ nghỉ đáng nhớ và những giá trị tâm hồn. Chỉ có một thứ họ đã không mang đến cho tôi, đó là vẻ đẹp bên ngoài. Không phải là tôi muốn được cảm thấy thương hại hay gì cả, mà đó chỉ là một lời nhận xét thật lòng mà thôi.

Ở tuổi 34, tôi có thể nói một cách thẳng thắn rằng hình ảnh của bản thân tôi lúc này đang ở trạng thái tốt đẹp nhất, và tôi sẽ đánh giá mình được 6 điểm. (Đó là một số điểm có được sau rất nhiều năm lao tâm khổ tứ).

Bạn có thể đang thắc mắc: “Tại sao tôi lại nói về một thứ nông cạn và tầm thường như thế?

Tất nhiên, việc tôi nhìn như thế nào hay những người khác trông như thế nào không hề quan trọng. Việc đánh giá cái đẹp mang tính chủ quan và dựa trên nhiều tiêu chuẩn khác nhau - tuy nhiên, vẫn có nhiều chuẩn mực sắc đẹp được công nhận bởi nhiều người như có một khuôn mặt cân đối hay có một làn da đẹp. Tôi rất muốn nói với bạn rằng tôi luôn cảm thấy tự tin và không mấy quan tâm đến điều đó, hay việc những tên con trai mắng vào mặt tôi khi tôi 12 tuổi không hề ảnh hưởng đến việc tôi cảm thấy như thế nào về bản thân cho đến khi trưởng thành. Đáng ra nó không nên là một vấn đề quan trọng, nhưng nó đã là như vậy.

Tôi chỉ đang chia sẻ câu chuyện này bởi vì đã mất rất nhiều thời gian để định nghĩa được tôi là ai khi lớn lên - một người phụ nữ đã phải rất cố gắng để vượt lên trên trung bình - và thật sự rất đáng trân trọng.

Sự kỳ quặc bắt đầu

Ảnh chụp năm tôi 10 tuổi cùng các chị và em họ (Tôi chính là cô bé ngầu bá cháy trong chiếc áo len hình trái tim đó!)

Tôi có ngoại hình và luôn ăn mặc như một thằng con trai cho đến năm 10 tuổi, mà hoàn toàn không nhận ra rằng ngoại hình quan trọng như thế nào.

Tôi thích chơi bóng mềm và thích thám hiểm ngoài trời. Quần Jeans của tôi có những vết ố cỏ không sạch được, tôi mặc áo thun từ cửa hàng từ thiện và áo gió cỡ lớn. Mỗi lần cắt tóc, đều là mẹ tự cắt cho tôi với kiểu tóc mái “úp tô” ngố tàu.

Tất cả đều thay đổi kể từ khi tôi “cảm nắng” lần đầu tiên vào năm tôi 11 tuổi.

Tại thời điểm đó, tóc tôi đã dài hơn tạo thành kiểu tóc ngang vai, và tôi phải đeo một cặp “đít chai” dày cui khiến tôi trông như một con châu chấu vậy. Tôi đã thích một cậu bé cũng mang một cặp kính lớn, nhưng bù lại cậu có một nụ cười rất dịu dàng và tự tin.

Tôi kể điều đó với các bạn và bắt đầu viết tên của cậu ấy trong tập của mình. Rồi một ngày, khi bắt đầu môn nghiên cứu xã hội, cậu ấy hỏi tôi một cách lịch sự rằng liệu tôi có muốn “đi chơi” với cậu ấy không. (Điều đó đồng nghĩa với việc chúng tôi sẽ chia sẻ cùng nhau món kẹo dẻo trái cây trong giờ ăn trưa, và chúng tôi sẽ tỏ ra quen biết trong giờ thể dục và giải lao). Tôi có thể cảm thấy mình đỏ mặt và nhoẻn miệng cười lớn.

“Tất nhiên”, Tôi nói, “Tớ đã luôn luôn thích cậu.”

Suốt buổi học ngày hôm đó, tôi thấy mình như lơ lửng trên chín tầng mây, tưởng tượng cảnh chúng tôi nắm tay nhau đi dọc xuống hành lang, hay mỉm cười với nhau khi ngồi đối diện học bài.

Cuối buổi học hôm đó, cậu ấy đã phá nát những giấc mơ của tôi.

Cậu ấy quay xuống bàn của tôi và nói “Cậu biết nó chỉ là một trò đùa thôi, đúng không? Tớ sẽ không bao giờ đi chơi với cậu. Ý tớ là, tớ thậm chí còn không chắc cậu có phải là con gái hay không nữa.”

Những người bạn của cậu ấy nhìn thấy và rộ lên cười. Tôi thật sự cảm thấy muốn đào lỗ chui xuống đất. Những năm tiếp theo, tôi còn trải nghiệm thêm nhiều lần bị chối bỏ nữa cơ: có những lúc thì rất rõ ràng và có những lần thì chỉ thoáng qua thôi. Có một lần, tôi đã bị những người khác mặc kệ và bị đối xử như một người vô hình. Và nhiều lần khác, thậm chí tôi còn tự biến mình thành một “người vô hình”, vì bị người khác mặc kệ có khi còn dễ chịu hơn là bị trêu chọc, cười cợt. Tôi vùi đầu vào sách và không còn giơ tay trong lớp học nữa, tôi không muốn bị bất cứ người nào khác chú ý đến mình.

Tôi trở nên quan tâm đến những cô gái xinh đẹp xung quanh mình và bị ám ảnh với những thứ mà họ đang có. Mái tóc dài, óng mượt buông nhẹ trên vai, thậm chí cả khi họ buộc tóc đuôi ngựa cao cả ngày. Làn da trắng, mịn màng không hề có mụn, vết chàm hay những đốm tàn nhang. Không có những chiếc răng hô với khoảng hở lớn. Chiếc mũi thẳng, dễ thương mà không tạo thành những hình thù kỳ dị. Họ có thể nhỏ nhắn, đáng yêu hoặc mạnh mẽ và quyền lực - không quá cao, gầy nhẳng và lảo đảo giữa mọi người một cách kỳ quặc trong khi cố gắng thu nhỏ mình lại giữa mọi người. Nếu như có kính, họ chỉ đeo nó trong lớp học. Và kể cả như thế, họ trông vẫn rất ngầu.

Tôi lặng lẽ nhìn những cô gái ấy, nhưng lại không dám bắt chuyện với họ. Tôi tự cho rằng mình không xứng đáng để trở thành bạn của họ. Thay vào đó, tôi tiếp cận những người bình thường, trầm tính khác trong lớp và làm bạn với những người giống mình.

Xung quanh tôi, tôi thấy những cô gái xinh đẹp cười cợt, đùa giỡn và vui vẻ với những chàng trai siêu “ngầu” trong khi tôi ngồi bên cạnh chàng trai có mùi như miếng thịt xông khói.

Giá như tôi cũng có vẻ ngoài như bọn họ, thì việc đến trường chắc chắn sẽ trở nên vui vẻ hơn nhiều,” Tôi thầm nghĩ. Thay vào đó, tôi hoàn thành một cách chăm chỉ nghĩa vụ học tập của mình, đếm mỏi mòn từng ngày cho đến khi tốt nghiệp.

Nhưng cảm giác bất an vẫn bám theo tôi khi tôi chuyển sang trường mới. Ở trường cao trung, một người nhũ mẫu bảo tôi rằng tôi “không phải là một người ưa nhìn” và bảo tôi rằng tôi có một cái “mũi tẹt”.

Tôi đã phải dồn hết sức kiềm chế cái miệng 14 tuổi thích mỉa mai của mình để không nói: “Ít nhất thì một ngày nào đó tôi cũng có thể làm tình được thôi!”

Tôi đăng ký vào công việc hậu cần sân khấu thay vì tìm cho mình một vai diễn trong vở kịch của trường, tự thuyết phục bản thân rằng ngoại hình của mình không xứng đáng, và loại bỏ mọi định hướng nghề nghiệp trong tương lai mà yêu cầu phải xuất hiện trong sân khấu.

Cái giá của việc trở nên hạnh phúc

Ảnh chụp bởi Vonecia Carswell trên Unspalsh.

Nhiều năm sau, tôi đang xem một tập phim của chương trình TV “Anh chàng độc thân” (The Bachelor) và suýt nữa bật ngửa khỏi ghế khi nhận ra tôi biết mặt hầu hết các thí sinh. 

Cô ấy là một trong những cô gái xinh đẹp nhất ở trường của tôi. Khi tôi vẫn đang cố gắng vượt qua giai đoạn trông như một con châu chấu của mình, những chàng trai đang xô đẩy, tranh giành nhau để được mở cửa cho cô ấy, cầm sách cho cô ấy hay chỉ là để được nhìn thấy đang ở cùng cô ấy. Tôi muốn được trở thành cô ấy hơn bất cứ thứ gì. Tất nhiên, tôi chẳng bao giờ nói với cô ấy điều đó - tôi thậm chí còn không dám nói chuyện với cô ấy.

Cô ấy vẫn có một làn da sáng ngời, mái tóc màu đen nhánh pha một chút nâu caramel nhạt và nụ cười như một ngôi sao điện ảnh với lúm đồng tiền. Nhưng bây giờ, khi đã là cô gái hai mươi mấy tuổi diện bộ váy dạ hội lấp lánh, cô ấy trông lại càng xinh đẹp hơn bội phần.

Nhưng bây giờ cô ấy đang ở đây, chiến đấu với hơn hai mươi người phụ nữ khác chỉ để giành được sự chú ý của một người đàn ông.

Mọi chuyện đã không kết thúc tốt đẹp.

Sau thất bại đầy kịch tính ở tập đầu tiên, cô ấy đã ngay lập tức bị gửi về nhà.

Bỗng nhiên, cách tôi nhìn nhận về cô ấy đã khác đi. Vẻ đẹp của cô ấy giúp cô ấy vượt qua vòng tuyển chọn, nhưng nó không giúp cô ấy cảm thấy chắc chắn về bản thân mình. Cô ấy có thể trông giống như một nữ thần, nhưng rốt cuộc thì cô ấy cũng chỉ là một cô gái bình thường tìm kiếm tình yêu. Và cô phải đối mặt với sự chú ý đầy căng thẳng, sự ghen tức và cảm giác bị từ chối dưới ánh đèn sân khấu gay gắt, choáng ngợp của chương trình truyền hình.

So với khi còn nhỏ, tôi đã trở nên tự tin hơn rất nhiều và có nhiều bạn bè hơn. Một số người trong số đó ngẫu nhiên có ngoại hình đặc biệt xinh đẹp, nhưng tôi đã học cách để không đánh giá họ một cách sai lầm, không còn tự cho rằng họ có thể trở nên hạnh phúc hơn vì có được điều đó.

Tất nhiên, việc có một ngoại hình thu hút có thể đem đến cho ta nhiều cơ hội. Nhưng ngoài ra, nó cũng mang lại rất nhiều điều tiêu cực mà tôi chưa từng nghĩ đến.

Bị người khác cho rằng là kém cỏi

Nghiên cứu cho thấy rằng những nhà tuyển dụng thường có xu hướng cảm thấy thiện cảm hơn với những người có vẻ ngoài thu hút. Nó có thể là một quyết định không rõ ràng và công bằng, nhưng chắc chắn nó vẫn rất thường xuyên diễn ra. Và những người xinh đẹp cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền. Một nhà nghiên cứu đã nghiên cứu về tác động của ngoại hình đến tăng khả năng thu nhập cho thấy rằng những người đàn ông đẹp trai có thể nhận được nhiều tiền hơn trong sự nghiệp, hơn 13% so với những người khác kém thu hút hơn. “Số tiền kiếm được nhờ sắc đẹp” này ít phổ biến hơn so với phụ nữ, nhưng nó vẫn có tồn tại.

Mặc dù vậy, điều này cũng dẫn đến một tác động tiêu cực: Việc bị người khác mặc định là kém cỏi.

Bởi vì chúng ta luôn nhận thức được rằng cái đẹp sẽ được ưa chuộng hơn, nên chúng ta thường hay ngộ nhận rằng những người xinh đẹp đạt được vị trí của họ nhờ nhan sắc - chứ không phải vì những cố gắng hay phẩm chất của họ.

Một vài nhà nghiên cứu cũng chứng minh được rằng những người phụ nữ xinh đẹp sẽ thường hay được tuyển dụng hơn, nhưng đồng thời cũng ít có cơ hội giành được vị trí quản lý, hay những vị trí cấp cao thường được đàn ông nắm giữ.

Phá hoại động lực của người khác

Trong một bài viết của tạp chí The Cut, một người dẫn chương trình trong một chương trình thảo luận đã nói về cuộc đời của mình, về cuộc đời của một người phụ nữ xinh đẹp sẽ như thế nào. Cô ấy chỉ có những mối quan hệ bạn bè thoáng qua và chỉ nhằm mục đích lợi dụng. Những người bạn của cô ấy hoặc chỉ là cố gắng nâng cao địa vị của bản thân bằng cách giao tiếp, hay những người đàn ông chỉ tiếp cận cô ấy với mục đích lên giường với cô.

Dù điều đó có chính xác hay không, nhưng những gì cô ấy suy nghĩ đã trở thành sự thật. Ở đây, những gì cô ấy suy nghĩ đã dẫn đến một cuộc đời chỉ toàn chịu những tổn thương về mặt tinh thần và không thể tin tưởng bất kì ai.

Những người xinh đẹp sẽ có thể kết bạn dễ dàng hơn bởi vì mọi người thường cảm thấy bị thu hút bởi họ. Nhưng đồng thời, họ cũng phải đối mặt với những vấn đề không bao giờ xảy đến với tôi - một người phụ nữ có “ngoại hình bình thường” - như việc phải suy xét xem động cơ của người khác là gì, và có một khoảng thời gian khó khăn hơn để tìm kiếm một tình bạn chân thành. Điều đó cũng đúng với những người sinh ra và lớn lên trong sự giàu có. Khi tất cả đều muốn trở thành bạn của bạn, bạn sẽ cảm thấy khó khăn hơn trong việc tìm một người có thể tin tưởng thật lòng.

Những người xinh đẹp cũng thường có vẻ ngoài khó gần hơn, mặc dù bản thân họ không cố ý như vậy. Nhìn lại quá khứ, cảm giác khó khăn của tôi đến mức thậm chí không dám bắt chuyện với những người xinh đẹp là vì sợ họ sẽ từ chối tôi và cảm thấy tôi nực cười. Có lẽ một số trong bọn họ cũng cảm thấy tự ti giống tôi, và đang mong chờ tôi chủ động bắt chuyện cùng.

Sự mâu thuẫn trong chọn lựa

Một điều rất phổ biến là chúng ta thường chọn những người bạn đời có ngoại hình và sự thu hút không chênh lệch quá nhiều so với mình. Điều đó có nghĩa rằng những người có ngoại hình xinh đẹp sẽ có được nhiều lựa chọn hơn chúng ta. Nhưng đôi lúc có quá nhiều lại khiến cho việc lựa chọn trở nên khó khăn hơn.

“Sự mâu thuẫn trong chọn lựa” cũng là nguyên nhân khiến cho những tình yêu trên mạng hay qua những app hẹn hò không được lâu dài. Đối với một số người, họ nghĩ rằng mình có thể có nhiều lựa chọn hơn, điều đó khiến cho họ cảm thấy không thỏa mãn trong tình yêu, vì họ nghĩ rằng họ có thể tìm được một người khác tốt hơn hiện tại.

Đó cũng có thể là một nguyên nhân tại sao những người nổi tiếng không thể giữ cho những mối quan hệ công khai được lâu dài. Họ luôn luôn bị bao quanh bởi những người xinh đẹp khác mà họ có thể có được, điều đó khiến cho họ có thể dễ dàng từ bỏ mối quan hệ hiện tại khi mọi chuyện trở nên khó khăn. (Trong khi đó, Shrek và Fiona có thể sống hạnh phúc mãi mãi về sau.)

Học cách chấp nhận việc trở thành một “người bình thường”

(Ảnh chụp bởi Marina Khrapova trên Unsplash)

Tôi đã từng thật lòng nghĩ rằng cuộc đời chỉ có thể trở nên tốt đẹp hơn nếu tôi trở nên xinh đẹp.

Tôi đã làm mọi thứ có thể để chiến thắng được gen di truyền bẩm sinh không tốt đẹp lắm của mình - nối tóc, đeo lens, đổi màu tóc, trở thành một chuyên gia trang điểm và áp dụng những phương pháp giảm cân khắc nghiệt.

Tôi không nói dối đâu - nó thật sự đã thành công. Tới một mức độ nào đó.

Mọi người dần dần tiếp cận và trò chuyện với tôi nhiều hơn. Và bởi vì tôi cảm thấy hài lòng về bản thân, nên tôi cũng thoải mái trò chuyện với họ.

Có những lúc mà bạn phải cố gắng hết sức và làm mọi cách để cải thiện bản thân. “Nhưng đến một lúc nào đó, bạn sẽ phải học cách chấp nhận rằng đây là giới hạn của mình, và bạn cảm thấy hài lòng về điều đó”.

Tôi sẽ không bao giờ đạt được điểm 10.

Không chỉ cảm thấy hài lòng với nó, tôi thậm chí còn cảm thấy hạnh phúc hơn. Tôi không cảm thấy quen với việc được đối xử một cách đặc biệt. Thay vì đó, tôi học được rằng khi còn nhỏ tuổi, nhiều người có thể đối xử với bạn một cách tồi tệ, và bạn phải cẩn thận trong việc tin tưởng người khác. Tôi nhận ra rằng không có một chàng hoàng tử nào trong truyện cổ tích đến giải cứu tôi, nên nếu tôi muốn có được điều gì, tôi sẽ phải cố gắng để tự mình đạt được điều đó.

“Ngoại hình của tôi vẫn ảnh hưởng đến tôi, nhưng nó không còn nói lên tôi là ai nữa”

Tôi thậm chí thà bị chụp ảnh khỏa thân hơn là đăng tấm ảnh selfie mặt mộc của mình, nhưng tôi đã biết sử dụng những loại thực phẩm lành mạnh, tốt cho sức khỏe hơn.

Tôi đã kết hôn với một người không chỉ cảm thấy bị thu hút bởi tôi (anh ấy nói với tôi điều đó hằng ngày) mà đồng thời cũng yêu tôi vì những lý do thật lòng nữa.

“Tôi biết rằng tôi may mắn vì có được những điều tôi đang có, và tôi không bao giờ xem nhẹ những điều ấy”

Nếu một ngày nào đó, tôi có một cô con gái, tôi sẽ không nói với con rằng: “Con không nên để ý đến vẻ bề ngoài, vì những giá trị bên trong tâm hồn con mới thật sự quan trọng.” (Đúng, điều đó không sai, nhưng khi bạn 12 tuổi, những lời đó không thể giúp được gì cho bạn cả). Tôi sẽ dạy con cách trân trọng những điểm tốt đẹp nhất của mình, thay vì chăm chăm nhìn vào những gì mình đang thiếu sót. Con thích đôi mắt của mình? Vậy thì hãy trang điểm lên để khiến nó thật sự trở nên nổi bật. Con ghét cặp đùi của mình? Vậy thì hãy biến nó trở thành vũ khí bí mật trong những cú bật cao khi chơi bóng chuyền.

Có thể tôi sẽ không thể khiến con ngừng so sánh bản thân với những cô người mẫu chuyên chỉnh sửa ảnh trên Instagram, nhưng tôi sẽ dẫn con đến những bảo tàng mỹ thuật, nơi mà con có thể chấp nhận vẻ đẹp của mình.

Và tôi sẽ nói với con rằng:

Hãy làm tốt nhất có thể với những gì mình đang có, không phải để có thể đáp ứng được tiêu chuẩn của kẻ khác về nhan sắc, mà để con có thể bước vào thế giới này với những bước chân tự tin của chính mình.


Bản quyền bài viết thuộc về Bila - Đọc để trưởng thành, khi đăng lại vui lòng ghi rõ nguồn bài viết tên người viết và tên người thiết kế Nội dung: Lan Anh - NBT team; Ảnh: Thanh Mai - NBT Team). Các bài viết trích nguồn không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top