Giỏ hàng

REVIEW "Bảy bước tới mùa hè": Phải Chăng Ta Đã Từng Có Những Năm Tháng Tươi Đẹp Đến Vậy???

"Bạn cũng biết rồi đó, ký ức là ngôi nhà kho báu, nơi cất giữ những gì đã xảy ra trong cuộc đời của mỗi người. Nói cách khác, ký ức cất giữ những kỷ niệm" (Nguyễn Nhật Ánh)

"Bảy bước tới mùa hè" của tác giả Nguyễn Nhật Ánh như gợi lại trong tôi một khoảng thời gian đã qua, một khoảng thời gian đã trở thành dĩ vãng. Tôi nghĩ rằng, tôi và bạn đều như vậy, ta vướng vào vòng xoáy hối hả của cuộc sống để rồi quên đi mất ta đã từng có quãng thời gian tuổi thơ bình yên, nhẹ nhàng và tươi đẹp biết bao! Nếu bạn muốn một lần trở lại quãng thời gian ấy, một lần nữa thấy được sự ngây thơ, hồn nhiên, những rung động đầu đời trong sáng, thuần khiết thì hãy cùng với tôi, lên cỗ máy thời gian mang tên "Bảy bước tới mùa hè".

Tác phẩm là câu chuyện kể về những đứa trẻ mới lớn: Khoa, Mừng, Trang, Đào, Bông. Mùa hè là quãng thời gian đẹp nhất và vui nhất với học sinh nhỉ? Bởi khi đó ta không phải đến lớp, không vùi đầu vào học. Mùa hè ấy, Khoa về quê ngoại chơi, gặp lại người bạn thuở nhỏ Mừng và những đứa trẻ ở làng quê ấy. Khoa và Mừng, vốn thấy lũ con gái sao mà "đáng ghét" nhưng năm nay, mọi thứ đã thay đổi, hai cậu nhóc ấy bỗng thấy nhỏ Trang và Đào tự nhiên đáng yêu lạ kì! Hai anh chàng đã biết đến tình yêu rồi! Thế là Khoa và Mừng làm đủ mọi cách để có thể bắt chuyện, gây cảm tình với "công nương" của mình. Đến đây, ta không khỏi bật cười với những pha thả thính "bá đạo" của các cậu nhóc ấy:

Khoa gặng hỏi hoài làm Mừng bực mình. Nó ngoác miệng tuôn một lèo:

  • Nói chung là tao làm đúng y như lời mày dặn, không sai chút nào hết á. Lúc tao và nó đang ngồi trộn thức ăn cho heo trước cửa chuồng, tao trố mắt nhìn trân trối vào nó. Một lát nó ngẩng lên thấy tao nhìn nó ghê quá, liền thắc mắc. Nó thắc mắc y như mày nói "Mặt em dính lọ nghẹ hay sao mà anh nhìn em chằm chằm vậy?". Nghe vậy tao mừng quýnh, nhanh nhẩu thốt ra câu mày mớm. Tao nói là tao không thể nào rời mắt khỏi gương mặt nó vì gương mặt nó bừng sáng như có nghìn tia nắng chiếu vào…

Khoa hồi hộp chen ngang:

  • Thế là nó bẽn lẽn quay mặt đi phải không?
  • Nó chẳng bẽn lẽn gì cả. Nó bĩu môi trách "Vậy mà anh không biết chạy vô nhà lấy cho em cái nón". Tại lúc đó tụi tao ngồi cửa chuồng, nắng đang chiếu vô mặt nó thật.

Cuối tác phẩm, trong tôi trào dâng một nỗi buồn man mác, dịu nhẹ như làn nước lăn tăn. Mùa hè kết thúc, câu chuyện tình cảm của những đứa trẻ cũng đến lúc dừng lại nhưng không phải kết thúc bởi chúng sẽ lại gặp nhau vào mùa hè năm sau, rồi năm sau nữa. Thời gian sẽ trôi nhanh lắm "bảy bước là tới mùa hè" chứ mấy. Nhưng liệu rằng lúc đó tình cảm của chúng còn trọn vẹn, ngọt ngào và trong sáng như hiện tại?

Có phải rằng thời gian cứ trôi quá nhanh, rồi tuổi trưởng thành cũng đến, lấy đi của ta sự hồn nhiên, ngây thơ năm ấy. Tất cả rồi cũng hóa thành kỉ niệm, để rồi một ngày nào đó, giữa những năm tháng cuộc đời, ta nhìn lại rồi mỉm cười vì một khoảng thời gian tươi đẹp đã qua, vì một tình cảm ngây thơ năm nào.

Với bối cảnh làng quê quen thuộc, ta như hòa mình vào sự thoáng đãng, nhẹ nhàng, lối sống đầy ắp tình yêu thương, gần gũi của hàng xóm. Ở làng quê, tôi luôn cảm thấy con người sống rất tình cảm, điều mà tôi ít thấy ở thành phố, bởi ai cũng bận rộn việc của mình, họ chọn cho mình lối sống khép kín nên ít tiếp xúc, sẻ chia nhiều với nhau. Trong tác phẩm, ta còn thấy được tình thầy trò, bạn bè rồi những trò nghịch ngợm, quậy phá của những đứa trẻ. Tất cả hiện lên mộc mạc và hết đỗi chân thực.

Lối văn của tác giả Nguyễn Nhật Ánh có sự cuốn hút nhẹ nhàng, êm dịu mà ta khó có thể cưỡng lại mà không kém phần dí dỏm, hài hước: "Ngay cả khi thầy đạp xe đi rồi, thằng Ninh đã ôm tập bỏ về xóm Gà, Khoa vẫn chưa ngậm miệng lại được. Một con ruồi tinh nghịch hoàn toàn có thể bay vào miệng Khoa trong lúc đó, dạo chơi loanh quanh vài phút rồi bay trở ra mà vẫn an toàn". Nó còn có sự mộc mạc, chân phương nữa. Tuy vậy, đôi lúc nó cũng không kém phần sâu sắc. Nhịp truyện êm đềm, không có cao trào, nhẹ nhàng như làn gió của một chiều thu nhưng lại khiến ta đắm chìm trong đấy.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, nhanh đến nỗi ta không kịp nhận ra nó đã mang tuổi thơ của ta đi mất. Để rồi một ngày, ta chợt thảng thốt: "À, thì ra mình cũng từng như vậy". "Bảy bước tới mùa hè" êm đềm, du dương như một khoảng lặng, một chốn bình yên giữa cuộc sống vội vã. Tác phẩm làm dâng lên trong tôi một chút êm dịu thoáng qua, một chút ngọt ngào, một chút hạnh phúc. Bởi dư vị của tuổi trẻ lúc nào cũng tươi mát và ngọt ngào!

Nội dung: Nguyễn Huyền - Bila Team

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top