Giỏ hàng

REVIEW “Lẽ nào em không biết?”: Người Ta Phải Mất Bao Lâu Để Nhận Ra Rằng: Mình Đã Yêu?

“Lẽ nào em không biết
Rằng anh
Rất rất yêu em...
Lẽ nào anh không biết
Rằng em
Rất rất yêu anh….”

Rút cuộc thì, người ta phải mất bao lâu để nhận ra rằng, mình đã yêu?

Với Dương và Phong, họ mất 20 năm để được ở, cạnh bên nhau.
_______________________

“Lẽ nào em không biết?” cuốn tiểu thuyết với dấu hỏi chấm, với những yêu thương, những bỏ ngỏ, những vụn vỡ, và cả những hạnh phúc đong đầy. 

Là một cuốn sách, thực sự chạm đến trái tim những ai đã từng trải qua một thời thanh xuân rực rỡ, ngọt ngào, đắng cay. 

Là cuốn sách, tôi muốn đem đến đây, dành vài lời của mình, để viết về nó. 

Cuốn sách gồm 2 phần, khi những nhân vật chính của chúng ta còn ngồi trên ghế nhà trường, và khi họ đã trưởng thành. Vũ Huỳnh Phong, Hà Nguyệt Dương, Hà Nguyệt Anh, họ là những người bạn đã học cùng nhau từ khi còn rất nhỏ. Nguyệt Anh thích Phong, điều đó, người làm chị như Dương luôn hiểu rõ. Tình cảm của Nguyệt Dương dành cho em gái của mình, vẫn luôn là hy sinh, luôn là nhường nhịn. Cô sẵn sàng hy sinh tất cả để bảo vệ cho cô em gái sinh đôi yêu quý của mình. Cuốn sách này, nếu nói là viết về tình yêu, thì quả là đúng, vì đó không chỉ là những rung động ngọt ngào của tuổi trẻ, đó còn là tình cảm đậm sâu của những người ruột thịt. 

Truyện có lúc vui vẻ, có nhiều đoạn khiến ta bật cười, vì như thấy một chút bóng hình của mình ở trong đó, có những khi lại đầy bi kịch, khiến người ta phải rơi nước mắt. Tôi thực sự đã cười cho những ngây ngô. Và tôi thực sự cũng đã khóc, cho những tình cảm vụn vỡ ngày sau của họ. Những lỗi lầm, tội ác, đều phải trả giá. Nhưng bản chất con người, và tình yêu thương, sẽ cảm hóa tất cả. 

Nếu để kể lại câu chuyện này, thì quá lâu, và sẽ rất dài, các bạn hãy tự đọc để cảm nhận trọn vẹn những cảm xúc ấy. Tôi tin rằng, các bạn sẽ không thất vọng, nhất định là vậy.

Có lẽ vì cuốn sách được lấy bối cảnh từ một trường THPT Chuyên, nơi mà tác giả của chúng ta đã trải qua 1000 ngày ở đó, vì thế mà những câu chuyện, những người bạn, những cái tên, những con đường, mọi thứ gần như là có thực, và được rút ra từ đời thực. Lớp chuyên toán ấy, là nơi tác giả từng gắn bó, từng yêu thương. Và những gì thuộc về kỉ niệm, thì vẫn luôn vẹn nguyên trong tâm khảm mỗi người.

Nếu như ở phần 1 của cuốn sách, có cái gì đó tinh nghịch, hóm hỉnh, thì ở phần 2, khi các nhân vật đã trưởng thành, bi kịch mới thực sự ập đến. Đôi khi, lòng đố kị đẩy người ta vào bi kịch, bi kịch của tình cảm, khó lòng mà gỡ ra được.

Kết thúc phần 1, cũng là lúc bi kịch vừa hay ập đến, chuyến bay đưa Dương sang Pháp đã trở cả tuổi thanh xuân của cô đi, cùng những nghẹn ngào, những bí mật, những oan khuất không thể cất thành lời. 

Thế nhưng, tận cùng của nỗi đau, tận cùng của mất mát là khi, người ta thực sự có thể nhận ra lỗi lầm của mình, và trở về với những thứ nguyên vẹn, thuộc về mình. Phong, Dương, Hà Anh, cuối cùng, cả ba người họ đều có được hạnh phúc của riêng mình. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, nhưng những tình cảm đẹp đẽ, thì mãi khiến cho độc giả nhớ về, và yêu thương.

Hai mươi năm, rút cuộc, đời người có được bao nhiêu cái hai mươi năm. Cho một tình cảm kéo dài, từ thích, đến yêu, đến không thể tách rời, đến sẵn sàng đánh đổi để cô ấy được hạnh phúc. Vũ Huỳnh Phong, anh ấy cuối cùng cũng hiểu, đó không phải tình cảm đơn phương. Cuối cùng, họ vẫn là của nhau.

Câu chữ nhà văn rất nhẹ nhàng, hóm hỉnh, đôi ba chỗ diễn tả rất sâu, rất khéo lấy đi nước mắt của độc giả ở những phút cao trào. 

“Lẽ nào em không biết?”, bởi vì thực sự em không hề biết, thực sự cô ấy không hề biết, rằng anh đã yêu em nhiều như thế này. Hai mươi năm, cuối cùng em cũng biết, cuối cùng em cũng hiểu, anh đã rất yêu em. Một lần sống thật với tình cảm của mình, một lần cho mình được ích kỉ, có sai không? Chẳng ai phán xét điều đó cả, vì tình yêu, vốn dĩ không có sai hay đúng. Và vì, tình chị em ruột thịt, không để đong đếm bằng đúng sai.

Cuốn sách khép lại bằng một khoảnh khắc thực sự hạnh phúc, họ cùng nhau đi vào lễ đường, hai chị em nhà họ, thực sự đã giữ trọn được lời hứa lúc bé thơ năm nào. 

Vậy là đủ, cho một cuốn sách đầy cảm xúc, cho những cảm xúc chân thật. Cho những tình cảm, không chỉ của riêng ai. 

Nếu bạn đã đọc đến đây, tôi muốn gửi đến bạn một lời cảm ơn, vì thực sự mà nói, trước khi Lẽ nào em không biết?” được xuất bản thành sách tôi đã có những kỉ niệm thật đẹp với nó, với những ngày hóng chị tác giả ra từng chap một trên mạng. Và thực sự, thật cảm ơn, nếu như bạn cũng lựa chọn nó làm cuốn sách bạn đọc, yêu thương nó, thật tốt biết bao.

Nội dung: Nguyễn Thanh Hà - Bila Team


Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top