Giỏ hàng

REVIEW “Một Lít Nước Mắt": Ý Chí Chiến Đấu Trong Bệnh Tật Của Aya

Thời gian thì cứ trôi đi mà con người ta chỉ còn biết sống thật ý nghĩa vì nay mai thôi có thể họ sẽ không còn nữa và thế giới này mất đi một con người luôn biết cống hiến cho đời .

“Vấp ngã ư? Chẳng vấn đề.
Dù thế nào ta vẫn có thể đứng lên.
Lúc vấp ngã hãy ngước lên nhìn trời kia.
Bầu trời xanh bao la ngút ngàn tầm mắt.
Có thấy nó đang mỉm cười với bạn không?
Bạn đang còn sống.”

--Trích “Một Lít Nước Mắt"

Đó là tất cả những gì tôi cảm nhận được sau khi gấp trang cuối của cuốn sách lại. Là những cung bậc cảm xúc cứ ùa về trong đầu khi đọc từng câu chữ, là những lần ngồi khóc sụt sịt về quá trình vươn lên trong cuộc sống của Aya - cô gái mắc bệnh thoái hóa tiểu não.

Mở trang đầu cuốn sách là hình ảnh cô bé bước vào tuổi 15 với những triệu chứng của căn bệnh quái ác, tiếp theo đó là nụ cười tươi tắn xen lẫn bất an ở tuổi 18 của em, hình ảnh “chiếc xe lăn” - một người bạn, đồng thời cũng là một trợ thủ đắc lực của cô. Lúc này đây, chính tôi cũng cảm thấy xót xa và đồng cảm với Aya. Nhưng có lẽ những nỗ lực của cô cũng không thể nào chống chọi được với căn bệnh nan y này. Aya đã rất yếu, em không thể phát âm hay viết được nữa. Và cứ thế thời gian trôi đi, ngày 23 tháng 5 năm 1988, lúc 0 giờ 55 phút, cô ra đi vĩnh viễn trong vòng tay chăm sóc âu yếm của gia đình, mặc dù đã cố gắng, nỗ lực hết sức mình.

Mặc dù tôi may mắn là một người bình thường, nhưng những gì cô đã trải qua tôi có thể hiểu được phần nào. Ở cái tuổi đầy hiếu động mà ai cũng muốn được vui đùa thỏa thích, thì trên thế giới này, có những con người đang phải chịu đựng sự dày vò, đau đớn của căn bệnh mà mình mắc phải. Những ước mơ chưa thành hiện thực, những dự định bị phá vỡ bởi rủi ro bỗng từ đâu ập đến. Ngần ấy năm sống chung với bệnh tật, nếu là bạn, bạn có chắc rằng bản thân mình vượt qua được không? Hay sẽ bỏ cuộc, mặc cho số phận an bài?

Đối với một số người, chính trong cái hoàn cảnh đó, họ mới cảm nhận được đâu là tận cùng của nỗi đau, đâu là ranh giới giữa sự sống và cái chết.

“Cái cảm giác cơ thể không đứng vững, đôi chân không làm theo ý mình, nếu không thực sự trải qua phải chăng người ta sẽ không tài nào thấu hiểu?”. Lúc này đây, điều quan trọng nhất với họ là cố gắng thực hiện ước mơ nhỏ nhoi của mình, dẫu biết rằng sẽ rất khó để hoàn thiện nó. Nhận định được điều này, tôi càng cảm nhận được rằng: “Thời gian thì cứ trôi đi mà con người ta chỉ còn biết sống thật ý nghĩa vì nay mai thôi có thể họ sẽ không còn nữa và thế giới này mất đi một con người luôn biết cống hiến cho đời” .

Còn bạn thì sao, bạn có đang cảm thấy cuộc đời mình trôi đi một cách vô nghĩa không? Những nỗi bất hạnh, sự vấp ngã cứ gieo rắc vào trong đầu bạn. Đừng sợ hãi nữa, hãy thử cầm cuốn sách lên đọc và cảm nhận, nhất định bạn sẽ cảm phục về nghị lực sống, ý chí chiến đấu trong bệnh tật của Aya. Và chí ít bạn cũng rút ra được nhiều bài học sau khi gấp trang sách này lại.

Nội dung: Nguyễn Thúy Hiền - Bila Team

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top