Giỏ hàng

Bài Học Từ Sách "Cây Chuối Non Đi Giày Xanh"

Một cuốn sách của bác Ánh. 

Một cuốn sách về tuổi thơ ở một làng quê dung dị. Với những đứa trẻ hồn nhiên, tinh nghịch.

Với những con người hồn hậu.

Một cuốn sách đáng để có trong tủ sách của tuổi thơ, và của cả những ai đã một lần rẽ ngang qua tuổi thơ.

1. Kỉ niệm bao giờ cũng đẹp, và đặc biệt là không biết phản bội.

Kỉ niệm, đó là những điều thuộc về quá khứ, và dù hiện tại có khó khăn đến mức nào đi chăng nữa, khi mà bạn tưởng chừng như cả thế giới quay lưng lại với mình, cũng đừng lo, vẫn có kỉ niệm ở đây, bên cạnh bạn, an ủi bạn trong những ngày khốn khó. Kỉ niệm không bao giờ nói sai về quá khứ, kỉ niệm không nói tốt cho tương lai, kỉ niệm, chỉ là kỉ niệm, là nơi ta nương vào, cố gắng để sống tốt hơn. Vì hôm nay sẽ hóa kỉ niệm của ngày mai.

2. Thích một người đâu cần lí do

Đăng thích Thắm. Không phải vì Thắm xinh “nghiêng nước nghiêng thành”, không phải vì Thắm giỏi xuất sắc, Đăng thích Thắm là vì anh chàng thích là thích, vậy thôi. Thích một người đâu cần lí do, chỉ là những nỗi nhớ cứ thế cồn cào, chỉ là những điều thú vị sẽ không có ý nghĩa gì nữa, nếu không có Thắm. 

Thích, đó là khi Đăng nói thích màu xanh lá, Thắm liền nằng nặc đòi mẹ mua cho mình tất cả đồ màu xanh lá để trở thành cây chuối con, của Đăng, của riêng Đăng thôi.

3. Sự im lặng còn có sức chắn nặng hơn cả bức tường thành bằng gạch đá

Có một dạo, Đăng và Thắm giữ yên lặng. Sự yên lặng ấy có sức chắn nặng hơn bức tường được xây bằng gạch đá, tại sao vậy? Tại vì im lặng, nghĩa là không giao tiếp, im lặng, nghĩa là dừng lại. Im lặng rất đáng sợ. Vì sao vậy? Vì nó ngăn cách con người với con người. Lựa chọn im lặng, là lựa chọn chấm dứt, là lựa chọn cuối cùng.

4. Người ta cho mình quyền phán xét mọi thứ, mà chẳng hay có người đang rất tổn thương.

 Chị Hòe lấy chồng, cũng là vì bị soi xét, đàm tiếu quá nhiều, đôi khi, vô tình hay hữu ý, người ta không ác mà lại hóa ra ác, người ta nỡ lòng đâm một vết rất sâu vào trái tim một người, rồi ngỡ như mình không có tội. Vì chẳng ai ngờ được, có những tội lỗi, có những điều ác, không thể tự mình nhìn rõ được. Sự trốn chạy của chị Hòe khiến tác giả buồn, và nghĩ nhiều hơn. Cuộc đời này, thật lạ lùng.

5. Cái giá của sự lớn lên thật đắt. 

     

Khi người ta trở nên quen thuộc với những gương mặt xung quanh mình từ khi còn bé,  khi những người thân quen gần gũi ấy lần lượt chuyển đi, khi người ta lớn lên, khi cuộc sống đổi khác, trống trải là cảm giác khó mà thay đổi được. Cái giá của sự lớn lên, quả là rất đắt. Nhưng rồi sẽ quen thôi.

Nội dung: Thanh Hà - Bila Team
Ảnh: Hoài Linh - Bila Team

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top